-Tốt lắm! Mai tôi sẽ đưa lên sở cảnh-sát rồi sẽ tìm một luật-sư cho mẹ vợ tương-lai của tôi để tố cáo nó. Tôi sẽ làm cho nó điêu đứng, xấc bấc xang bang để nó biết tay thằng Quý này không phải dễ chọc.
Dứt lời, Quý ôm Trúc hôn một cái. Cả hai cùng cười lớn ra vẻ thích thú vô cùng...
........... nguồn DakMil.WapSite.Me ...
-Hay quá, cô!
-Mấy rồi? Có phải 20-16 không? Vậy thì chỉ còn một trái nữa thôi là anh đi đứt rồi!
Một nàng thiếu-nữ cắt tóc ngắn, trông rất duyên dáng dễ thương đang nở một nụ cười tươi như hoa. Nàng liếc nhìn đối-phương rồi tung quả banh ping-pong lên thật cao, miệng nói lớn:
-Ráng đỡ!
Phía bên kia, một chàng thanh-niên rất đẹp trai, cao ráo, thân hình vạm vỡ như lực-sĩ tuổi trên dưới 30 đang tập trung tư tưởng, mắt dán chặt vào cây vợt cầm trên tay của cô gái...
Như một ảo-thuật gia, nàng thiếu-nữ múa vợt chặt nhẹ vào banh lúc rơi xuống gần bàn. Quả banh xoáy tròn dưới mặt bàn rồi nẩy trở lên bay sát lưới sang bàn bên kia.
Banh vừa giao sang, chàng thanh-niên nhanh nhẹn lướt tới đưa ngang cây vợt chặt nhẹ một cái. Banh vừa chạm trúng cây vợt lập tức nảy bổng lên sang phía bàn bên kia. Chàng thanh-niên chặc lưỡi lắc đầu than:
-Chết tôi!
‘Chát’ một tiếng, chỉ thấy một vệt tròn trắng bay như điện xẹt mà không ai rõ quả bóng ping-pong nhỏ văng đi đâu nữa. Nàng thiếu-nữ giơ một cánh tay lên cao reo hò:
-Văn-Lang, anh thua rồi! Một chầu nhà hàng nhé!
-Dạ vâng, thưa người đẹp Trung-Quốc!
Văn-Lang nhặt bóng xong liền tới bắt tay kẻ thắng, nàng thiếu-nữ mà chàng mệnh-danh là ‘người đẹp Trung-Quốc’. Bắt tay xong, chàng không quên ôm cô ta và tặng nàng một chiếc hôn êm đềm lên má, sau đó khẽ cúi đầu gật một cái tỏ ý thán phục:
-Cô Yến à! Tôi chịu phục rồi! Người Trung-Quốc quả thật là có một không hai về bộ môn Ping-Pong này. Ngay cả một cô gái đẹp giống người mẫu hơn là lực-sĩ mà tôi đánh còn không lại nữa!
Cô thiếu-nữ người Trung-hoa tên Yến mỉm cười, đỏ mặt vì e thẹn, khẽ ‘nhéo yêu’ Văn-Lang một cái:
-Xí! Bộ anh tưởng đàn bà con gái cái gì cũng thua đàn ông con trai à!
Văn-Lang khẽ ‘ui da’ một tiếng, xuýt xoa nói:
-Đâu có! Tôi đời nào dám nghĩ vậy. Có cái đàn ông hơn, nhưng cũng có cái đàn bàn hơn chứ.
-Nói nghe được! Vậy đàn bà con gái hơn đàn ông con trai những cái gì? Thử cho một vài cái ví dụ xem.
-Chẳng hạn như làm nũng, vòi quà, cào, cấu với cắn và đanh đá thì đương nhiên đàn ông con trai lúc nào mà chả thua đàn bà con gái.
Dứt lời, Văn-Lang khoái chí cười ha hả. Yến nhăn mặt, dùng tay đánh túi bụi vào vai và lưng của Văn-Lang, miệng kêu la không ngớt:
-Nói bậy nói bạ! Đánh cho anh chết đi! Cho bỏ cái tật! Chừa chưa?... Chừa chưa?... Còn dám nói bậy nữa hết?...
Văn-Lang giả vờ co mình rụt cổ ra vẻ đau đớn lắm, nói như ‘van lơn’:
-Chết tôi rồi! Đau quá... đau quá!... Ối... ối... Tôi lỡ lời! Làm ơn tha tôi làm phước đi. Tôi xin chừa, từ nay không còn dám tái phạm nữa.
Yến thấy bộ điệu chàng như một anh hề làm trò cũng phải phì cười lên. Nàng thu dọn, đem tất cả vợt và banh bỏ vào túi xách xong xuôi rồi vỗ vai Văn-Lang nói:
-Anh đợi em nhé. Em đi vào nhà tắm một chút.
Văn-Lang gật đầu. Trong khi Yến vào nhà tắm, chàng ra quày của hội-quán thể thao mua hai ly nước để giải khát; một ly cho Yến và một ly cho chàng. Mấy phút sau, Yến trở lại. Chàng đưa ly nước cho Yến rồi hỏi:
-Tối nay cô thích đi tiệm nào?
-Tiệm nào cũng được. Miễn có ăn thôi.
Điện-thoại Cellular của Văn-Lang bỗng reng lên. Chàng tỏ vẻ hơi bực mình khẽ chép miệng một tiếng rồi đặt ống nói lên tai. Yến lặng yên để ý nghe ngóng...
-A Lô.
..........
-Phải, tôi đây. Ông Louis đó hả?
..........
-Tôi mới đánh ping-pong xong với một người bạn.
..........
-Ơ... ơ...
..........
-Thua! Bị mất một chầu nhà hàng đấy. Tối nay phải đi ‘trả nợ’
..........
-Cái gì? Lại công-tác nữa à? Mà làm gì phải gấp như vậy? Để thủng thẳng mai tới cũng được mà!
..........
-Được rồi! Được rồi! Gớm, tôi đến khổ với ông!
..........
-Có thế chứ!
..........
-Chào ông!
Yến thấy Văn-Lang cau mặt trông không được vui lắm. Nàng tò mò hỏi:
-Chuyện gì vậy anh?
-Ông Xếp đòi tôi chút nữa phải ghé lại văn-phòng ông ta có chút chuyện.
Yến nghe nói hơi lo lắng. Nàng ấp úng:
-Vậy thì chương-trình tối nay...
Văn-Lang ngắt lời, mà như chắp nối câu nói dở của Yến:
-Không thay đổi! Bây giờ để tôi đưa cô về nhà. Tôi ghé lại văn-phòng xếp tôi một chút xong sẽ trở lại đón cô đi ăn. Đồng ý?
-Một lời đã định!
Đưa Yến về nhà xong, Văn-Lang phóng xe tới văn-phòng làm việc. Ông Louis Winston đã có mặt từ hồi nào. Thấy chàng, ông ta vui mừng ra mặt.
-Hay quá! Anh thật đúng hẹn. Có cà-phê pha sẵn đó. Anh lấy một ly uống cái đã rồi mình bàn chuyện.
-Khỏi cần, tôi mới uống xong.
Không đợi ông Louis Winston mời, Văn-Lang kéo ghế ngồi đối diện với ông ta rồi mồi một điếu thuốc phì phèo nhả khói.
-Tôi cần anh đi gặp và điều-tra một người đàn ông Việt-Nam. Có người lên báo với sở cảnh-sát là người này tính rất hung hăng và háo sát, đã cầm dao hăm dọa một bà già và hai đứa con của bà ta. Đứa con gái chạy thoát được sang nhà hàng xóm mời vị hôn-phu của cô ta sang mới ngăn được những chuyện đáng tiếc xảy ra. Vị hôn-phu của cô ta có nhờ một người bạn Hoa-Kỳ chụp được hình của người này và người bạn đi chung với y. Đây, anh xem đi.
Cầm cái phong bì lớn đưa cho Văn-Lang, ông ta nói tiếp:
-Được biết người này tên là Khôi, cư ngụ tại địa-chỉ... Nghe đâu bà già kia là mẹ ghẻ của người đàn ông tên Khôi này và hai đứa con của bà già này là em cùng cha khác mẹ của y.
Văn-Lang thở dài, lắc đầu nói:
-Lại cái chuyện ‘mẹ ghẻ con chồng’ khốn nạn kia! Một tấm thảm kịch muôn đời của nhân loại!
-Trông hình như là vậy!
Ngồi nghĩ ngợi giây lâu, Văn-Lang chậm rãi phân bày:
-Đèn nhà ai thì nấy rạng. Đây là chuyện gia-đình của người ta, tại sao chúng ta phải nhúng tay vào làm gì? Tôi không bênh ai cả, nhưng ít ra ông cũng phải nghe cả hai bên cái đã chứ. Tại sao chỉ căn cứ vào lời tố cáo suông của một bên để lên án bên kia là nghĩa gì?
Ông Louis gật đầu, cười nói:
-Tôi biết anh có lý. Nhưng chúng ta làm việc theo nguyên-tắc, phải xem tất cả những chuyện có liên-quan đến những việc ẩu đả và giết chóc làm trọng dù chỉ là lời hăm dọa hay chỉ là điều nghi vấn. Nhưng nếu có người khai báo thì chúng ta buộc lòng phải làm một cái gì cho hợp lệ, cho đúng với luật-pháp. Hơn nữa, tôi cũng chỉ bảo anh đi điều-tra người này thôi chứ có lên án gì ông ta đâu. Khi điều-tra anh sẽ có dịp tìm hiểu tận tường mọi việc, rồi có khi phải điều-tra ngược lại nữa là đàng khác. Như thế là công bằng rồi phải không? Nếu như sự thật chỉ là chuyện xích mích bình thường trong gia đình họ thì dễ quá, chúng ta sẽ tự động rút lui có trật tự rồi bảo cho cả đám là tự họ giải quyết lấy.
Văn-Lang tươi hẳn nét mặt. Chàng gật đầu nói:
-Ừ, như vậy nghe còn có lý!
Mở phong bì lấy mấy tấm hình ra xem, Văn-Lang bỗng kinh-ngạc ‘ủa’ lên một tiếng. Ông Louis thấy vậy thắc mắc hỏi:
-Gì vậy Văn-Lang?
Văn-Lang lại nhìn hình kỹ thêm vài lần nữa rồi mới trả lời:
-Tôi biết hai người này mà! Đã có gặp qua rồi.
Thì ra hai người trên hình là Khôi và Lộc. Văn-Lang không nhịn được liền đem chuyện mình gặp gỡ họ trong tiệm phở tại khu Eden làm sao như thế nào, nhất nhất kể hết lại cho Louis Winston nghe. Riêng về Khôi, chàng không quên nói rõ đến việc gặp gỡ tại Chicago mấy tháng trước đây khi chàng lãnh nhận công tác ỏ đó. Kể xong, chàng nói:
-Tóm lại, cứ nói trắng ra thì tôi có chút tình bằng-hữu với hai người này. Nếu ông muốn tôi đích thân phải đứng ra điều-tra coi bộ không tiện lắm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì có phải tôi lại mang tiếng là thiên-vị không!
Bằng một giọng quả quyết, Louis Winston nhìn thẳng vào mặt Văn-Lang nói:
-Người bạn tốt của tôi! Nếu anh không làm được thì tôi e rằng không còn ai làm được nữa đâu. Chẳng lẽ tôi không biết rõ tài năng của anh và không am hiểu con người anh sao? Anh cứ nhận công tác, làm theo ý của anh. Có chuyện gì tôi sẽ nhận hết trách-nhiệm cho!
Dĩ-nhiên Văn-Lang không còn gì để thắc-mắc hay thoái thác nữa cả. Chàng cầm lấy phong bì đút vào túi. Louis Winston cười nói:
-Chúc anh vui vẻ với người đẹp đêm nay nhé!
-Sao ông biết là người đẹp?
Louis Winston phá lên cười nói:
-Tôi chẳng cần phải là một thám-tử hay điệp-viên như anh mà cũng vẫn biết rõ như thường. Đây, cho tôi tạm cướp nghề của anh một chút nhé! Lúc nói điện-thoại với tôi, khi đề-cập đến chữ ‘bạn’ anh tỏ ra thẹn thùng như con trai mới lớn vậy. Và khi tôi hỏi ‘nam hay nữ’ thì anh lại ú ớ nói không ra hơi, chứng tỏ người đó là nữ và phải đứng ngay bên cạnh anh cho nên anh mới cảm thấy ngại ngùng khó trả lời. Do đó mà tôi hiểu, tôi biết, và tôi thông cảm. Nhưng tôi hoan nghênh và ủng-hộ hết mình....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ