Snack's 1967
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Dứt lời, ông ta lấy ra một tấm ngân-phiếu ký tên rồi đưa cho Văn-Lang.

-Đây là chi phí của bữa tiệc đêm nay cho anh và người đẹp.

Văn-Lang đẩy tay ông ta ra nói:

-Ông làm cái gì kỳ vậy!

Louis Winston không nghe, cầm tấm ngân-phiếu nhét vào túi chàng nói:

-Đây là tiền của công-ty chứ có phải của tôi đâu! Nhân-viên như anh thì cũng phải được một ít phụ-trội lặt vặt chứ sao, có gì mà phải bận tâm. Tôi nói không sai mà, lớn đầu như thế rồi mà vẫn còn e thẹn như con gái chưa chồng ấy!

Văn-Lang nghe thấy vui vui. Chàng cũng thầm phục lối thu phục nhân tâm của ông Louis Winston. Ông ta quả là một người sâu sắc, biết người biết ta. Chàng nhìn Louis Winston cười nói:

-Trong vỏn vẹn có mấy tiếng đồng hồ mà tôi đã thua hai trận rồi. Thứ nhất, đấu bóng bàn bị người đẹp Trung-Quốc đánh cho tan xác. Thứ hai bị ông lật tẩy làm bể mánh hết trơn! Ôi, thám-tử điệp-viên 008 có lẽ đến lúc hết thời rồi, còn làm ăn được gì nữa!

Louis Winston mỉm cười, ‘bí-mật’ nói:

-Ấy, chẳng lẽ anh quên là binh-pháp có nói rằng trước khi thắng một trận lớn ta thường phải thua trước ít trận nhỏ sao!

***


-Anh Khôi!

-Ủa, anh Văn-Lang đó hả? Mời anh vào nhà chơi. Thật là quý hóa thay!

Khôi đưa tay ra bắt thân mật. Chàng đi trước dẫn lối cho Văn-Lang vào bên trong. Chia ngôi chủ khách xong, Khôi nói:

-Anh dùng gì? Trà hay cà-phê? Không thì bất cứ cái gì anh thích.

-Cám ơn. Anh cho tôi xin ly trà được rồi.

Khôi cười, ra vẻ hài lòng:

-Tôi thích cái tính tự nhiên không khách sáo của anh. Thật tôi hết sức vui mừng có thêm một người bạn thế này.

Pha trà xong, Khôi bưng lên rót một tách cho Văn-Lang một tách cho chính mình. Hai bên ngồi chuyện trò vui vẻ, hỏi thăm nhau về cuộc sống đôi bên như thế nào. Văn-Lang dĩ nhiên bao giờ dám nhận mình là thám-tử đi điều tra. Chàng nói dối rằng chàng làm cho công-ty địa ốc như in trong những ‘danh-thiếp ma’ của chàng nhằm mục đích đánh lạc hướng thiên-hạ để tiện việc điều tra...

Nhìn thấy đôi mắt Khôi có vẻ lừ đừ, Văn-Lang vội hỏi thăm:

-Trông anh Khôi có vẻ mệt lắm thì phải.

-Không, tôi không sao cả. Có lẽ tại đêm qua tôi thiếu ngủ nên mắt tôi trông thiếu thần đó thôi.

Văn-Lang gật đầu. Chàng biết Khôi nói thật. Nhưng trông Khôi ngoài chuyện thiếu ngủ ra còn in thêm một nét u buồn vô cùng thểu não. Văn-Lang ngẫm nghĩ một hồi rồi đánh liều hỏi thăm:

-Xin lỗi anh Khôi, tha cho tôi tội tò mò. Nhưng cho phép tôi hỏi là anh có gia đình vợ con gì chưa? Có cha mẹ anh em gì bên này không?

Khôi bỗng thở dài, im lặng vài giây rồi mới lên tiếng:

-Có gì đâu mà anh phải ngại. Tôi còn độc thân, mồ côi mẹ từ nhỏ. Bố tôi mới mất cách đây không lâu. Tôi có một người anh ruột đi du học trước 1975 cũng ở đâu đây, gần thủ-đô Hoa-Thịnh-Đốn này. Hồi mới qua tôi có ghé lại thăm nhưng nhìn thấy thái-độ lo sợ của ông ấy cộng thêm với những cử-chỉ thiếu văn hóa của bà chị dâu tôi biết ngay cả hai đều cho rằng tôi đến nhờ vả nên thôi từ đó không bao giờ tôi đến lần thứ hai nữa. Tôi chỉ có Lộc, người hôm nọ anh gặp ở tiệm ăn đi chung với tôi, là người bạn thân nhất của tôi thôi...

Hình như Khôi còn muốn nói gì nữa nhưng không sao tiếp tục được. Văn-Lang nhìn thấy điều đó rất rõ, nhưng chàng cũng không nỡ hỏi thêm nữa. Chàng vỗ vai Khôi từ tốn nói:

-Cám ơn anh đã cho tôi biết nhiều về gia cảnh. Tôi thật có lỗi đã vô tình khơi lại nhiều chuyện buồn của anh. Nhưng mà thôi, anh ạ. Kiến giả nhất phận, mạnh ai thì người đó sống, đâu có ai phải nuôi ai hay phải nhờ vả gì ai. Ai hợp thì làm bạn, không hợp thì thôi, mình lánh xa chứ có gì đâu mà phải buồn. Tôi cũng quen nhiều người, đa số đều nói rằng chính người gia đình mới thường gây rắc rối, khó thở cho mình chứ không phải là người dưng khác họ. Nhưng đó cũng chẳng phải là bệnh riêng của gia-đình nào hay dân-tộc nào. Nói cho ngay, đó là bệnh chung của nhân-loại.

Khôi bỗng cười lên ra chiều thích thú.

-Anh Văn-Lang, anh thật là một triết-gia. Và là một triết-gia giỏi với triết-lý hết sức cao-siêu nữa! Tôi rất tiếc không được gặp anh sớm hơn.

-Anh cứ nói thế! Bây giờ mình chẳng là bạn đó sao? Đã muộn đâu?

Cà hai người cùng cười lên một tràng sảng khoái. Khôi nhìn đồng hồ nói:

-Anh Văn-Lang! Đi ăn tối với tôi cho vui. Tôi mời anh.

-Phải!

Khôi sau đó vì không thuộc đường sá ở vùng này lắm nên nhờ Văn-Lang tìm hộ cho một tửu lầu. Văn-Lang tuy không phải là ‘thổ-địa’ nhưng chắc chắn rành hơn Khôi tại vùng này, nên việc này đối với chàng không có gì là khó. Hai người dẫn nhau đến một tiệm khá lịch-sự, gọi vài món ăn cùng với mấy chai bia Tsing Tao, rồi cùng nhau chè chén, cười đùa, nói chuyện giao tình bằng-hữu rất cởi mở và thành thật. Nếu ai không biết rõ, thật khó lòng mà tin nổi rằng đây mới chỉ là lần thứ ba mà hai người gặp nhau.

-Ai như thằng Khôi kìa!

-Thì nó chứ còn ai nữa!

Theo phản-ứng tự nhiên, cả Khôi lẫn Văn-Lang cùng quay qua nhìn vào một chiếc bàn gần đâu đó, nơi phát xuất ra những câu nói vừa rồi. Cả hai để ý thấy có bốn người, hai nam hai nữ đang ngồi tại một chiếc bàn tròn trong góc cách hai người chỉ có vài bước. Trên bàn, thức ăn bày la liệt như một bữa tiệc linh đình. Khôi chợt nhìn ra là bà Hội mẹ ghẻ của chàng, con Trúc và thằng Phát, hai đứa em cùng cha khác mẹ của chàng cùng với Quý, người tự giới-thiệu là ‘vị hôn phu’ của con Trúc. Cả bốn nhìn Khôi với vẻ diễu cợt. Quý nói với Trúc nhưng có vẻ như cố ý để cho Khôi nghe thấy.

-Cái thứ đó ai mà thèm lấy. Vì vậy nên mới phải bắt bồ với đàn ông. Và rồi sau cùng chỉ có lấy đàn ông mà thôi.

Tiếng bốn người cười lên ngạo nghễ thật lớn. Khôi cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Chàng đập đôi đũa nghe đến ‘cạch’ xuống bàn một tiếng, nhìn cả bốn hất hàm nghênh mặt. Văn-Lang thấy vậy vỗ vai Khôi khuyên nhủ, và cũng là luôn tiện để cho bàn bên kia nghe:

-Anh Khôi, mặc kệ chúng nó. Ba cái thứ đầu đường xó chợ, sâu bọ học đòi làm người thì mình để ý làm gì!

Nghe Văn-Lang nói, Khôi chợt phá lên cười gật đầu khen ngợi:

-Phải lắm! Anh nói nghe mới chí lý làm sao. Nhưng chỉ có một điều hơi sai chút thôi!

-Điều gì vậy?

-Anh nói chỉ có ‘ba thứ’, nhưng sự thật thì phải là ‘bốn thứ’ mới đúng!

Lần này cả hai người cùng nhau cười sặc sụa. Bốn người bàn bên kia giận tím mặt nhưng đành ngồi im thin thít chứ không dám hó hé gì nữa.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn đã hết, bia rượu cũng đã cạn, và hai người cũng đã ‘đủ’. Khôi đứng dậy ra quày trả tiền. Chàng không quên thưởng cho bồi bàn một ít để tỏ ý hài lòng lối chiêu đãi của họ.

-Anh Văn-Lang, chúng ta về thôi.

Đi đến bàn chỗ bốn người kia ngồi, Khôi gật đầu lia lịa nói:

-Trận chiến mới chỉ mở màn thôi. Rồi đây sẽ còn nhiều pha sôi nổi nữa!

Phát chợt đứng dậy, định đi vào nhà tắm nhưng vì ‘mắt nhắm mắt mở’ nên tông ngay vào Khôi. Chàng trợn mắt nhìn Phát nói:

-Ê, có mắt không mày? Hay là muốn cố ý gây sự đây?

Văn-Lang hoảng hốt, đứng vào giữa kéo tay Khôi dìu đi.

-Thôi, Bỏ qua đi anh Khôi! Mình về!

Văn-Lang giả lã nói sang chuyện khác cho Khôi khỏi bận tâm nghĩ đến mấy người kia. Hai người xuống bãi đậu xe nói chuyện một hồi khá lâu rồi mới chịu lên đường.

Chia tay Khôi rồi, Văn-Lang về lại nhà. Dọc đường chàng vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ về Khôi thật nhiều. Chàng nhận thấy Khôi là một người trực tính, thành thật, rất tốt, rất hiếu khách, đa sầu đa cảm tuy có hơi nóng tính. Theo luật-pháp, chàng phải bám sát lấy Khôi để điều-tra vì thứ nhất, anh ta bị liệt vào ‘thành-phần nguy-hiểm’ có thể đe dọa đến tính mạng của người khác; và thứ hai, vì công việc chàng được ‘mướn’ để phục-vụ. Nhưng một lần nữa, chàng lại tự hào là không bao giờ ‘cuồng tín’ như những kẻ chỉ biết khư khư tin vào một chiều mà không có đầu óc suy luận, để mặc cho người khác ‘xỏ mũi’ dẫn đi tới đâu thì tới đó. Việc gì cũng vậy, trước khi quyết định ai trái ai phải thì đều phải nghe cả hai bên. Một người hết sức bình dân giáo-dục trong xã-hội cũng còn hiểu được điều này, ấy thế nhưng nhiều ‘ông lớn’ trí-thức có bằng-cấp cao, tiền tài danh vọng có thừa tron xã-hội lại không mấy khi nghĩ đến.

Được thấy qua bốn người kia và chứng kiến tư-cách của họ, Văn-Lang cũng ít nhiều hiểu được phần nào câu chuyện. Thường thì phải có lửa mới có khói. Trong trường-hợp này, Văn-Lang đã được nhìn thấy ‘lửa’.

Giữa con người với con người, hay bạn với bạn, Văn-Lang thật tình muốn khuyên Khôi nên đầm tính lại để khỏi bị những kẻ mưu mô thủ-đoạn lợi-dụng đưa vào tròng. Nhưng chàng biết không phải là chuyện dễ. Chàng phải kết bạn với Khôi trước rồi mới có thể khuyên gì thì khuyên. Khôi không phải là đứa con nít lên ba để cho chàng bảo ‘phải thế này’ hay ‘phải thế nọ’. Từ nhỏ, Văn-Lang đã có được đức tính tế-nhị đó, chàng luôn luôn tôn trọng người khác mà chẳng bao giờ lên giọng ‘kẻ cả’ với ai cả. Đương nhiên cũng có những ngoại-lệ. Những ngoại-lệ đó chàng chỉ dành cho những kẻ ‘hết thuốc chữa’ và những kẻ không còn một chút gì cho chàng có thể tôn trọng được nữa......
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
» Tiểu Thuyết Say đắm một nàng mèo
» Tiểu Thuyết: Ông Xã Tôi Là Xã Hội Đen.!
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt