"Hi hi, được rồi!" Tư Nam khẽ hôn lên mặt anh một chút, "Bất quá, vẻ mặt anh khi nói chuyện lúc nãy, có chỗ nào là đang khuyên nhủ Tu hả? Thoạt nhìn rất giống như là đòi nợ, Tu còn chưa tống cho anh một đấm mà chỉ bỏ ra ngoài, có thể nói là sức chịu đựng của anh ấy lớn ghê lắm."
"Anh biết." Uông Phong Lân vùi đầu vào cổ Tư Nam, hít thật nhiều mùi hương trên đó mới tách ra một chút, "Bất quá, anh nghĩ Tu sẽ suy nghĩ về những gì anh đã nói."
"Tư Nam ngồi bên cạnh anh tựa đầu lên vai anh: "Ngày mai anh trở về, phải cẩn thận nha!"
"Em đi với anh có được không?" Tay Uông Phong Lân vuốt ve lên mặt người thương, "Em chưa từng đến nhà của anh mà!"
"Em qua đó làm gì?" Tư Nam nghiêng đầu nhìn anh.
"Chăm sóc anh chứ! Anh là người bệnh mà!" Giờ phút này vẫn còn nói chuyện rất đáng thương, nhưng một giây sau đó đã kề môi sát vào lỗ tai Tư Nam, mập mờ phả hơi thở ra: "Nơi đó cũng sẽ trở thành nhà của em mà! Em cần phải đến kiểm tra giường chứ!"
"Em mới không cần!" Làm bộ giận dữ đập lên cánh tay anh một cái, "Anh có tính lại xem trước khi anh bình phục trở lại thì còn bao nhiêu thời gian để tỉnh lại không?"
"Còn khoảng mười lăm tiếng." Uông Phong Lân suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Nếu chia đều ra một ngày còn khoảng ba tiếng, nếu như ngày mai anh trở về, vậy hẳn là phải dùng nhiều hơn một ít." Tư Nam vừa nói vừa tựa lên vai anh, "Vậy thì hôm nay dùng bớt lại một chút đi."
"Khi anh khỏe lại, A Kim cũng sẽ..." Không biết phải nói thế nào, bỗng nhiên nghĩ một chút, "Như vậy có khiến người khác nghi ngờ không?"
"Em nghĩ chắc có, có thể nhờ thiên sứ kia hỗ trợ không, để cho A Kim sống thêm một ngày?" Tư Nam hỏi.
"Anh cũng không biết nữa, chắc phải tìm thiên sứ hỏi một chút!" Ngón tay Uông Phong Lân lùa vào trong tóc Tư Nam.
"Để qua ngày mai đi!" Tư nam còn chưa nói xong, thì đã nghe bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ.
"Dựa vào cái gì không cho tôi vào? Để cho tôi vào! Lần nào mấy người cũng nói như vậy, chờ tôi kết hôn với Phong Lân xong thì các người biết tay!" Chính là giọng nói của Tỉnh Thượng Đan.
"Xin lỗi, cô Tỉnh Thượng." Tiếng của Kiệt Nhĩ, "Uông tổng đang nghĩ ngơi, nếu không cố đến phòng khách chờ một chút đi?"
"Tôi nói cho mấy người biết, tôi đến là vì an toàn của anh ta, nếu các người chậm trễ, các người tự chịu lấy!" Tỉnh Thượng Đan tiếp tục gào lên.
"Anh không muốn gặp cô ta!" Uông Phong Lân dứt khoát chui vào trong chăn, tựa đầu gối lên đùi Tư Nam.
"Hay để cho cô ta vào đi!" Tư Nam sờ sờ tóc anh, "Nghe giọng điệu của cô ta, hẳn là biết chuyện gì đó mới đến đây."
"Hử?" Uông Phong Lân ngẩng đầu, nhìn Tư Nam.
"Ngoan nào, em đi kêu cô ta vào." Tư Nam ôm đầu của anh đặt lại lên gối, giúp anh đắp lại chăn mền.
"Mi tại sao lại ở trong này?" Tỉnh Thượng Đan nhìn thấy Tư Nam từ trong phòng đi ra, lập tức xù lông, "Không phải nói Phong Lân đang nghỉ ngơi sao?"
"Tôi chỉ vốn là tạm thời chăm sóc anh ấy." Tư Nam cũng chẳng thèm đem bộ mặt sắp phát điên tới nơi kia vào trong mắt.
"Mi chiếu cố anh ta?" Tỉnh Thượng Đan nhìn xung quanh, mới phát hiện ra không có bóng dáng nhỏ y tá chanh chua kia.
"Tạm thời thôi." Mặt Tư Nam cũng chẳng chút thay đổi liếc nhìn cô ta một cái, "Cô muốn tìm Phan Già hay là Uông tổng?"
"Ta đương nhiên là muốn tìm Phong Lân rồi!" Tỉnh Thượng Đan đi tới trước mặt Tư Nam, lách người chen qua y đi vào trong lòng.
Tư Nam bĩu môi, ra hiệu bảo Kiệt Nhĩ tiếp tục ở lại canh cửa, sau đó theo Tỉnh Thượng Đan vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
"Phong Lân!" Lại là cái giọng điệu ngọt lịm thiếu điều nổi hết da gà, "Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!" Quay đầu lại nhìn thấy Tư Nam, "Mi vào đây làm cái gì?"
"Tôi không muốn giấu diếm chuyện gì với em ấy cả!" Uông Phong Lân trả lời thay Tư Nam.
"Đây là ý gì?" Tỉnh Thượng Đan quay lại nhìn Tư Nam.
"Là trợ lí của anh ấy, tôi sẽ phải phụ trách mọi vấn đề từ công việc cho đến cuộc sống của anh ấy." Tư Nam đường đường chính chính giải thích.
"Như vậy sao?" Đàn bà có ngu ngốc đến cỡ nào thì cũng có chút não, huống chi Tỉnh Thượng Đan cũng chẳng đến mức quá ngu, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tư Nam đang trưng ra khuôn mặt xinh đẹp vô hại.
Tư Nam làm như không có gì chỉ mỉm cười với cô ta một cái.
Tỉnh Thượng Đan bị nụ cười đó làm cho hoảng loạn lập tức quay đầu qua Uông Phong Lân: "Phong Lân, em muốn nói một việc, thật sự rất quan trọng."
"Vậy cô nói đi!" Uông Phong Lâm cũng để ý, nghiêm túc nhìn cô ta.
"Em nghe lén được anh em gọi điện thoại, bọn họ muốn giết anh ngay sau hôn lễ." Tỉnh Thượng Đan cắn môi, "Em nghĩ, anh em có thể đã khiến cho tình trạng tài chính của bên nhà em không cứu vãn được nữa, mà bác Uông cũng không biết."
Uông Phong Lân nhìn cô ta, chờ cô ta nói cho xong.
"Em không biết anh em nói chuyện với ai hết, hình như là một người nào đó họ Trịnh. Người kia muốn anh chết, mà anh em lại hợp tác với hắn ta, sau đó lập mưu muốn cướp tài sản của anh. Bọn họ ngay cả ra tòa phải làm như thế nào, làm sao để chiếm đoạt tài sản rồi luật sư cũng đã tìm hết rồi." Tỉnh Thượng Đan vẫn cúi đầu, "Em rất chờ đợi hôn lễ của chúng ta, em đến nói với anh, là bởi vì em không muốn anh bị thương tổn nào hết."
"Cô Tỉnh Thượng," Uông Phong Lân ra hie65y bảo Tư Nam đỡ mình ngồi dậy, "Tôi tưởng cô ngay từ đầu đã biết không hề có cái gọi là hôn lễ giữa chúng ta.
Tỉnh Thượng Đan cắn môi dưới, cúi đầu, dừng lại hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt ngập đầy trong hốc mắt: "Mặc dù em cũng đã sớm đoán được sẽ như vậy, nhưng mà nghe chính miệng anh nói ra, em vẫn rất thương tâm.
"Xin lỗi!" Uông Phong Lân xin lỗi rất nghiêm túc.
"Em sẽ chủ động tìm bác Uông nói chuyện hủy bỏ hôn ước." Tỉnh Thượng Đan đứng dậy, "Nhưng mà, em sẽ vẫn yêu anh!"
"Vẫn muốn cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này." Vẻ mặt Uông Phong Lân rất nghiêm túc, "Nhưng mà, tôi đã có người yêu, mong cô quên đi! Vì một người không yêu mình mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân là chuyện không đáng! Tôi tin, cô cũng có thể tìm được tình yêu của mình."
"Em đi trước!" Tỉnh Thượng Đan không có trả lời Uông Phong Lân, trước khi đi quay đầu nhìn về phía Tư Nam, khóe miệng lộ ra nụ cười mơ hồ.
Nhìn theo bóng lưng của Tỉnh Thượng Đan, Tư Nam thở dài một tiếng, nhìn qua Uông Phong Lân: "Em nghĩ cô ta đoán được,"
"Anh thật không ngờ cô ta sẽ đến nói việc này với anh." Uông Phong Lân cười lạnh một chút, "Hoặc là, đối với cô ta, việc được gả cho anh so với giúp anh của cô ta có tài sản của anh vẫn tuyệt đối có lời hơn!"
"Em tình nguyện tin tưởng cô ta yêu anh." Tư Nam vỗ vỗ vai Uông Phong Lân.
"Anh chẳng thèm, anh chỉ cần em yên anh!" Uông Phong Lân kéo em vào trong lòng, hôn lên môi em, cố gắng hấp thu mùi hương thơm mát trong miệng em.
"Ô ~" sau khi hai môi cách nhau ra một chút, trong phổi Tư Nam không khí đã chẳng còn lại bao nhiêu, một tay vẫn còn quấn quanh cổ Uông Phong Lân, một tay vuốt vuốt ngực, "Anh làm gì vậy?"
"Chỉ là muốn hôn em nồng nhiệt một chút mà!" Uông Phong Lân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của em, nhẹ nhéo lên mặt một chút, "Anh thật sự là phải khôi phục nhanh lên một chút mới được!"
"Hứ, anh định biến thành giống như A Kha nói về Tu trong mắt em hử?" Tư Nam bĩu môi.
"Ha ha ha," Uông Phong Lân cười rộ lên, "Người sói Tu sao? Anh còn rất là chờ mong có thể nhìn thấy được khoảnh khắc Tu biến thành chó sói nha!"
"Hi hi," Tư Nam cũng cười thành tiếng, "Em cũng vậy. hí!"
"Uh, có cơ hội chúng ta lén rình coi một chút.
"Được đó! Được đó!" Tư Nam gật đầu.
"Chúng ta thiệt là rảnh quá đi!" Tư Nam cười tựa đều lên vai Uông Phong Lân.
"Suỵt!" Uông Phong Lân làm ra dấu im lặng, "Không được nói với người khác, nếu để cho người khác biết anh hóa ra lại ồn ào như vậy sẽ rất là ảnh hưởng tới hình tượng đó. Ô, chỉ để mình em biết là đủ rồi, dù sao anh trước mặt em cũng không có hình tượng gì."
"Ha ha," Tư Nam cười, "Lúc anh không có hình tượng nhìn rất đáng yêu nha!"
"Hừ, anh còn tưởng ràng em thích nhất là bộ dáng tuấn tú lãnh khốc của anh chứ!" Vừa nói vừa làm ra động tác POSE hình rất chi là đẹp trai.
Tư Nam cười ngã dúi vào lòng anh.
"Này..." Uông Phong Lân giả bộ bĩu môi mất hứng, "Em làm vậy là không chừa mặt mũi cho anh nha!"
"Ha ha, được rồi! Anh lúc nào cũng đẹp trai hết được chưa?" Tư Nam tiếp tục cười.
Uông Phong Lân nhìn bộ dáng phì cười của Tư Nam, cưng chiều vuốt ve mặt em, thình lình nhớ tới cái gì đó: "Bảo bối, em có cảm giác thấy thái độ của Tỉnh Thượng Đan khác trước rất nhiều không?"
Tư Nam thu dần nụ cười lại, ngồi thẳng người lên, nghiêm túc suy nghĩ: "Anh không nói, em còn không để ý. Lấy thái độ kiêu ngạo trước giờ của cô ta, đúng là quả thật có chút kì quái nha!"
"Anh có cách dùng một hòn đá chọi chết hai con chim!" Uông Tư Lâm mím môi cười.
"Biệt pháp gì vậy? Bộ mặt anh rất xấu xa nha!" Tư Nam nhéo cằm anh, "Nói mau nào!"...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ