"Hả? Cư nhiên là thật sao?" Đường Tư Viễn bị dọa đến lảo đảo té bịch ngồi xuống đất, vội vàng nghiêm mặt, sửa sang lại tâm tình một chút, xem ra A Kim thật sự là đã thành tinh rồi.
"Mẹ à, hay là mẹ gọi điện thoại hẹn bác sĩ đi, chiều nay con về sẽ đem cục cưng tới coi sao!" Tư Nam nói với mẹ Đường.
"Anh nghĩ không cần đâu!" Đường Tư Viễn liếc mắt nhìn A Kim một cái, sau đó nói với Tư Nam, "Em sau này ít tắm với nó một cái thì sẽ không có chuyện gì!"
"Hử?" Tư Nam cùng Đường mẹ nhìn nhau, đây là ý gì vậy?
"Không cần đâu, cứ việc nghe lời anh, sẽ không có chuyện gì nữa!" Đường Tư Viễn bất đắc dĩ nhìn chân A Kim đang đè lên tờ báo, xem ra chỉ có nước đợi cho con chó già này coi xong hết thì mới tới lượt mình coi rồi.
"Tư Viễn, báo hôm nay có tin gì không?" Đường Chính Sâm từ trên lầu đi xuống, thuận miệng hỏi.
"A Kim đang đọc." Vẻ mặt Đường Tư Viễn trả lời cực kì bình thản, nhìn vẻ mặt của lão cha, quả nhiên chính là vẻ mặt kinh ngạc!
"Nhà mình ngay cả chó cũng biết coi báo sao?" Đường Chính Sâm đi qua bên cạnh A Kim, nhìn đó đang chăm chú đọc một tin tức về tài chính, hai tròng mắt thiếu điều trợn lên muốt tét ra, "Đã vậy còn đi đọc tin tài chính mới ghê chớ!"
"A Kim chắc thành tinh rồi!" Mẹ Đường bĩu bĩu môi như chả có gì, xoay người đi vào bếp, "Đều đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm nào!"
Ba cha con cùng đi rửa tay, trong phòng khách chỉ còn lại A Kim, Uông Phong Lân hoàn toàn không có chú ý mọi người trong nhà có phát biểu gì đối với hành vi đáng chú ý của mình, xem qua hết tờ báo trải trên ghế salon xong mới ngẩng đầu lên, xem ra công ti đúng là đem chuyện mình bị thương diếm xuống rồi, ít nhất cũng không thấy hình cái mặt mình băng bó từa lưa ở trên đây. Tư Nam đâu? Nhìn quanh phòng một vòng, không thấy cái thân ảnh gầy gầy kia đâu cả, làm cho con chó già cũng không khỏi phát ra một tiếng "Gâu" đầy bất an. Nhìn thấy ba cha con theo thứ tự đi ra khỏi toilet sát nhà bếp mới yên tâm trở lại.
"Tư Nam à, chuyện phỏng vấn ở công ty, chắc là phải dời lại vài ngày nữa rồi." Đường Tư Viễn nói với Tư Nam, "Mấy ngày này, em cứ sắp xếp việc của mình đi!"
"Em biết rồi." Tư Nam gật đầu. "Sáng nay em có hẹn với A Kha."
"A Kha cũng từ Mĩ về rồi sao?" Đường Chính Sâm hỏi.
"Dạ, ba! Bạn ấy về sớm hơn con một năm luôn, bây giờ mở văn phòng thám tử."
"Gâu Gâu!" (Ta muốn ăn bánh mì sandwich!) nhìn Tư Nam ngồi xuống Uông Phong Lân liền nhào lại, tự mình nhảy lên cái ghế bên cạnh.
Thân thủ cũng đủ nhanh nhẹn! Đường Tư Viễn lấy ánh mắt kì quái quét qua quét lại trên con chó vàng vừa to vừa già của nhà mình, nó cũng đã hơn mười ba tuổi rồi, hai năm trước đã không còn leo được lên ghế! Hơn nữa, thời gian Tư Nam không có ở nhà, nó chưa bao gờ leo lên ghế ăn cơm cả. Xem cái cách nó dụi đầu vào cánh tay Tư Nam, sau đó thì nhìn bộ dáng ngó về dĩa bánh kem kìa. Đường Tư Viễn tự nhiên rất tin tưởng bên trong thân thể con chó già nhà mình chứa linh hồn của một con người.
"Muốn ăn bánh kem à!" Tư Nam kéo bánh kem qua bỏ vào chén của A Kim, "Ăn đi!"
"Gâu!" (Mi đúng là tri kỉ mà!) thật là không biết một con chó thì phải cầm chén ăn bánh kem như thế nào nữa!
...
Uông Phong Lân miễng cưỡng leo lên ghế salon. Trong phòng chỉ còn lại có hai người là mẹ Đường với hắn --- nếu như hắn vẫn còn được xem là người. Hay là đi tìm thiên sứ, cần phải biến thân về thành người trước cái đã. Uông Phong Lân nhảy xuống ghế salon, lảo đảo trở về phòng Tư Nam. Sau đó rút ra một cọng lông: "Gấu gấu!" (Mini, lăn ra đây!)
"Lại có chuyện gì?" Mini xuất hiện trước mặt hắn, nhưng cảnh giác lơ lửng ở trên không trung, không dám tới gần.
"Gầu gâu gấu gâu!" (Ta có tổng chín ngày được làm người phải không?)
"Đúng vậy!"
"Gâu gâu! (Ta đây làm sao biến lại thành người?)
"Đúng rồi, quên nói cho mi biết chú ngữ rồi!" Mini vừa định nói ra câu chú ngữ kia.
"Gâu, gầu gâu gấu gâu!" (Chờ một chút, chín ngày này có thể phân phối ra dùng không? Ví dụ như hôm nay ba tiếng, ngày mai bốn tiếng...).
"Trên lí thuyết thì có thể!" Mini gật đầu.
"Gầu gâu!" (Vậy thì làm đi!)
"Nhưng mà, mi phải phân phối thời gian thật tốt đó." Mini suy nghĩ một chút, "Phải nhớ, nếu như mi làm người liên tục ba ngày, vậy thì thân thể con chó này sẽ bắt đầu phân hủy đó!".
"Gấu?" (Hả?) đúng vậy, không thể để cho thân thể con chó này bị phân hủy được, thậm chí không thể làm cho nó chết, nếu không Tư Nam sẽ rất thương tâm.
Chú ngữ để biến thành người là lúa mì, biến trở lại thành chó là gạo lức. Mini thở dài, "Tự mi nhớ lấy đi!"
Uông Phong Lân gật đầu. Tính toán trong hai tháng này, như thế nào tận dụng tối đa chín ngày làm người, cũng chính là 216 giờ này.
Mini xoay người, biến mất trong không khí.
Uông Phong Lân xoay người đi ra khỏi phòng Tư Nam, biến trở lại thành người, như vậy nhất định phải làm cho người khác tìm không ra thân thể của con chó này, nếu không người ta tưởng rằng con chó già này đã chết, nếu như lúc đó mình còn chưa có về thì coi như tiêu luôn. Đi lòng vòng khắp nơi trong nhà họ Đường, rốt cuộc cũng phát hiện ra một chỗ an toàn --- chính là tầng hầm. Xem ra Đường mẹ cũng trở về phòng nghỉ ngơi rồi, Uông Phong Lân lặng lẽ đi vào tầng hầm. Trong này để rất nhiều đồ vật lộn xộng, chắc toàn là đồ chơi hồi nhỏ của Đường Tư Viễn với Đường Tư Nam..., còn có một cái xe đạp cũ, gậy đánh bóng, bóng rổ, bóng đá... Cuối cùng, hắn phát hiện ra một cái rương gỗ lớn, bề ngoài mặc dù đã phai màu, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được hoa văn cùng đồ án như lúc còn mới. Đúng là chỗ này! Đem thân thể to lớn của con chó chui vào trong rương gỗ, sau đó cẩn thận đem nắp đậy lại.
nguon DakMil.WapSite.Me
Chương 2.1
Chậm rãi mở mắt ra, cảm giác được trên người mình bị cắm vào rất nhiều ống, có ổng thở còn có ống truyền thức ăn. Bên người có một cô y tá trẻ tuổi đang tập trung tinh thần nhìn mình thật chăm chú.
"Ngài Uông, ngài đã tỉnh lại!" Y tá nhỏ kinh hỉ kêu lên. "Ngài chờ một chút, tôi lập tức gọi bác sĩ."
Nhìn y tá nhỏ đi chẳng khác gì đang chạy, Uông Phong Lân đưa tay kéo đi hết mớ dây nhợ lùng nhùng trên người, ngồi dậy, cảm thấy chân tay cứng ngắc rất không thoải mái, cái này chắc là nằm hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ làm cho cơ thể chưa thể thích ứng lại được với chuyển động.
"Ngài Uông, ngài tại sao lại tự đi như vậy." Y tá nhỏ mang bác sĩ đi vào, phía sau còn có thêm năm sáu người, nhìn thấy có thư kí ở công ti của mình, còn có mấy người làm thuê ở nhà, còn có người không biết là ai cả.
"Tôi không có việc gì." Uông Phong Lân đứng dậy, nói với người phía sau, "Gọi Tu lại đây ngay giúp tôi."
"Vâng ạ!" Thư kí công ti lập tức đi gọi điện thoại.
"Sau đó thì nói với cha mẹ tôi, tôi không có vấn đề gì! Để cho bọn họ yên tâm." Sau đó thì phân phó với người làm trong nhà.
"Vâng ạ!" Người làm cũng lập tức gọi điện thoại.
"Những người còn lại, cần thông báo cho người nào thì thông báo cho người đó đi! Bây giờ thì đi ra ngoài hết!" Ánh mắt lạnh như băng của Uông Phong Lân xẹt qua mặt của mấy người đó, nơi này chắc chắn cũng có người của mấy kẻ muốn xem kịch vui phái tới.
Mấy người kia cũng đi ra ngoài.
"Có thể để cho tôi làm một cuộc kiểm tra tổng quát cho anh không!" Bác sĩ đánh giá Uông Phong Lân, hắn thoạt nhìn giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
"Được rồi!" Uông Phong Lân gật đầu, "Bất quá, tôi thật sự là không có việc gì đâu."
Bác sĩ kiểm tra lại thật chi tiết cho hắn. "Thật sự là kì tích!"
"Tôi nói qua với ông một chút." Uông Phong Lân nhìn bác sĩ, "Tôi nghĩ, tôi có thể sẽ còn bất tỉnh, ngủ thêm vài ngày."
"Hử?" Bác sĩ khó hiểu nhìn Uông Phong Lân.
Tu từ bên ngoài đi vào: "Phong Lân, cậu không có việc gì chứ?"
"Ổn rồi!" Uông Phong Lân gật đầu với hắn, nghĩ tới ngoại trừ lão mẹ của mình ra, đại khái cũng chỉ có Tu làm bạn từ lúc nhỏ cho tới lớn kiêm luôn trợ lí đắc lực này là thật tình lo lắng cho mình thôi!
"Cậu chắc chứ?" Tu nhìn hắn trên dưới một lượt, sau đó nhìn về phía bác sĩ đầy dò xét.
"Trước mắt xem ra tình huống thân thể của ngài Uông hết thảy đều bình thường." Bác sĩ cho hắn đáp án.
"Tốt lắm, bác sĩ, cảm phiền ông đi ra ngoài một lát, tôi có chuyện cần nói riêng với Tu." Uông Phong Lân mở lời, ngầm bảo Tu đưa tống luôn mấy kẻ phía sau hắn ra ngoài luôn.
Sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài, vẫn lo lắng nhìn Uông Phong Lân: "Cậu thật sự không có việc gì chứ?"
Uông Phong Lân lắc đầu: "Lát nữa tôi nói cái gì, cậu chỉ cần nhớ kĩ là được, đừng hỏi tôi tại sao."
Tu gật đầu.
"Trong vòng hai tháng tới có những lúc tôi sẽ bị hôn mê, hơn nữa thời gian tỉnh táo sẽ rất ngắn so với thời gian hôn mê, nhưng không cần phải lo lắng, bởi tình trạng này chỉ kéo dài hai tháng thôi."
Tu nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
"Cậu tìm người kiểm tra xe của tôi lại toàn bộ, lúc xảy ra tai nạn tôi mặc dù không có tập trung chú ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy được hệ thống phanh của xe có vấn đề."...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ