"Tiểu Lâm..." Khó trách mọi người đều nói ghen tị sẽ bóp méo nhân tính, An Khả Kì lắc đầu, "Chị là sợ em chỉ uổng phí tâm tư"
Không phải nàng tức giận với em gái của mình, nhưng mà cơ hội thành công thật sự thật sự thực... rất xa vời, nàng lo lắng Tiểu Lâm bỏ nhiều lắm tâm tư, vạn nhất thu không lại được gì...
"Chưa thử qua làm sao biết có phải uổng phí hay không?" An Khả Lâm trước sau như một, nói: "Chị đừng cười em khờ, Tề thiếu gia thật sự là người kết hợp được giữa lý tưởng và giấc mộng của em, tựa như bạch mã vương tử từ trong mộng của em đi ra. Khó có được cơ hội như vậy, nếu không cho em thử một lần, em làm thế nào cũng không có cách nào thuyết phục trái tim mình từ bỏ".
Sau khi thử qua, thật sự có thể cam tâm chịu thua sao?
An Khả Kì há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì nữa nhưng lại bị cảnh sắc ngoài cửa sổ làm xao nhãng, đột nhiên linh quang chợt lóe lên, "Đi thôi đi thôi, tuổi trẻ không hưởng thụ, xem sách dạy nấu ăn cái gì chứ, lãng phí sinh mệnh!" Một tay cướp lấy sách dạy nấu ăn của An Khả Lâm, tay kia kéo nàng chạy ra ngoài
"Chị..."
Cành lá rậm rạp che đi nắng gắt ngày hè, dưới tán cây được đặt một bộ bàn ghế nhỏ để mọi người có thể ngồi hóng gió và nói chuyện phiếm.
Vào buổi sáng, gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua lá cây tạo nên những âm thanh rì rào xào xạc nho nhỏ.
Vân Nhu Y ngồi dưới bóng cây đại thụ râm mát, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ lên.
Khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác gió thổi khẽ, bên tai truyền đến những thanh âm gián đoạn xen lẫn tiếng lá, nghe như là tiếng cười của từng tốp các nữ công trong nông trường.
Tuy nói là nghỉ ngơi nhưng Tề Ngạo Vũ mỗi ngày vẫn dành ra hai ba giờ để làm việc, sau khi xử lý xong tất cả công việc, hắn mới có thể an tâm mang nàng đi vắt sữa bò, leo núi, hái hoa quả, hoặc là đến vườn hoa ngắt lấy những bông hoa mới nở, du ngoạn khung cảnh xung quanh. (YuYu: Thôn dã anh, thôn dã em =">">; BB: cái cảnh Vũ ca đi vắt sữa bò, nghĩ đến thấy ớn lạnh. Đảm bảo nhìn thấy anh, bò hết dám cho sữa luôn.... ="=)
Vừa rồi hắn đã nói có chút việc cần thảo luận cùng với Viên Trấn Nam, tạm thời để cho nàng "thả trâu ăn cỏ", cho nên bây giờ nàng mới có thể an nhàn mà ngồi nghe các nàng ấy tán gẫu việc nhà.
"Y Y, ngủ có ngon không?" An Khả Kì kéo em gái ngồi vào ghế đối diện Vân Nhu Y. "Buổi sáng nghe thím Lưu nói cô hình như bị cảm, đã đỡ nhiều chưa?"
Vân Nhu Y tỏ ra thân thiết, cùng các nàng chào hỏi. Chợt nhớ đến vấn đề Khả Kì vừa hỏi, "Tốt hơn nhiều rồi. Có thể là do tối hôm qua hít trúng gió đêm lạnh cho nên cổ họng có chút ngứa. Nhưng mà..." Giơ giơ thìa bạc trong tay, biểu diễn một chút lên cái cốc, nàng mỉm cười, miệng cười thanh nhã tựa như hoa xuân mới nở, khiến người khác nhìn vào cảm thấy nhẹ nhõm, "Sau khi ăn bài thuốc gia truyền độc nhất vô nhị của thím Lưu, ta cảm thấy cổ họng thoải mái hơn."
Đang ở một bên nhặt quả đậu để chuẩn bị cơm trưa, thím Lưu được khen cười híp mắt, "Đâu nào, Y Y tiểu thư quá khách khí, là do tuyết lê* có công hiệu tốt, chứ tôi không có tài cán gì. A, bà chủ, Khả Lâm, các người muốn nếm thử hay không, trong bếp còn..."
"Không, không cần" An Khả Kì xin miễn thứ cho kẻ bất tài, trực tiếp lắc đầu, sau đó với lấy ly nước ô mai ướp lạnh dành cho các nữ công nhân uống khi mệt mỏi, hào phóng uống một hớp lớn, "Đối với loại thời tiết quỷ quái muốn nóng chết người này, nước ô mai lạnh mới là tốt nhất. Thím muốn ta uống cái gì mà nóng hầm hập cuồn cuộn hơi, không bằng trực tiếp đem ta giết đi!"
"Không hối hận?" Lưu thẩm dụ hoặc nói: "Đây gọi là tuyết lê đường phèn, chẳng những trị ho thông phổi, còn có công hiệu dưỡng da làm đẹp"
Không có nữ nhân nào lại không muốn "Dưỡng da làm đẹp", cho nên...
"Được, ta uống. Nhưng mà chờ sau khi nó lạnh đã".
An Khả Kì luôn luôn nóng trong người, một năm bốn mùa đều là ăn đá qua ngày, cho dù mùa đông khí lạnh rét run cũng không ngoại lệ, các thức ăn lạnh trong tủ lạnh luôn được nàng ưu ái, cho nên khi nàng thấy Vân Nhu Y thưởng thức bát nước canh nóng, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng.
"Tài nghệ của thím Lưu ở trấn chúng ta rất nổi danh, ai chẳng biết! Chẳng qua là Y Y, thời tiết này mà uống canh nóng, cô không cảm thấy cả người nóng lên, không thoải mái sao?"
"Tôi..."
"Chị, chị đây không phải là đang nói chuyện vô ích sao? Nếu như thật sự thoải mái, vậy cô ấy làm sao phải lấy thìa quấy đi quấy lại như vậy? Chẳng qua, ngay cả canh đậu xanh ướp lạnh Tề thiếu gia cũng không cho ăn, chị nghĩ hắn sẽ cho cô ấy ăn Tuyết lê 'Ướp lạnh' sao?" An Khả Lâm tức giận nói. (BB: đàn bà con gái vô duyên, tự nhiên nổi giận với YY của ta là sao? Oánh chết giờ)
An Khả Kì im lặng, đột nhiên nói: "Chỉ cần Y Y cảm thấy ổn là được rồi. Chị từ trước đến nay không chịu nổi nóng, nếu họ Viên kia mà dám hạn chế chị ăn lạnh, chị tuyệt đối trở mặt với hắn" (BB: có chí khí nha, ăn uống là trên hết, Khả Kì, em yêu chị...)
"Chị..." An Khả Lâm trừng mắt nhìn Vân Nhu Y một cái, cố ý nói: "Chị không phải là đang cổ vũ Y Y và Tề thiếu gia trở mặt à? Cẩn thận có người tìm chị tính sổ".
Vân Nhu Y mỉm cười, "Không sao, mọi người đang nói chuyện thuận miệng tán dóc mà thôi, cũng không ai có ác ý gì, đừng đem việc nhỏ này để ở trong lòng. Nhưng mà nhìn sơ qua cũng có thể thấy anh Viên quả thật đối với chị Khả Kì rất là quan tâm săn sóc nha!"
"Không có, đừng trêu chọc ta" An Khả Kì cười toe tóet, cả người lâng lâng, thiếu chút nữa không ngậm miệng lại được. "Y Y miệng ngọt như vậy, ở nhà không phải mở công ty kẹo chứ?"
"Không có, anh Viên săn sóc chị mọi người đều nhìn thấy, tôi bất quá là ăn ngay nói thật. Huống chi, ba ba tôi là viện trưởng bệnh viện tư nhân, nhà của tôi cũng không có mở công ty kẹo"
Thì ra họ thật sự là môn đăng hộ đối, sắc mặt An Khả Lâm có chút tái nhợt. (BB: Không cần baba thì YY tỷ vẫn xứng với Vũ ca)
"Cô và Ngạo Vũ là có quan hệ thế nào? Xin lỗi, bởi vì tuổi tác của hai người xem ra có chút chênh lệch..."
"Ưm, quan hệ như thế nào..." Cắn cắn môi, không biết giải thích như thế nào, Vân Nhu Y ấp a ấp úng nói: "Ba ba ta, ông...... Ờ thì, ông trước kia là bác sĩ của Tề gia... Ách..."
"Hóa ra là thanh mai trúc mã nha!"
Xem ra hy vọng hoành đao đoạt ái lại càng xa vời, An Khả Kì nhìn vẻ mặt trắng bệch của em gái, không khỏi sản sinh một chút tức giận với Tề Ngạo Vũ.
Điều kiện tốt như vậy làm cái gì chứ? Lại còn có cái bộ dạng như thế kia nữa, rõ ràng là có ý định quyến rũ con gái nhà lành mà thôi! (BB: mẹ ơi, trách là phải trách tác giả, ai biểu đẻ ra Vũ ca đẹp quá làm chi....haizzz....YuYu, ta cũng muốn có giai đẹp a)
"A, việc này thật là kỳ quái. Theo lý thuyết, cô đã là môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã, vì sao Tề thiếu gia đối với cô luôn vênh mặt hất hàm sai khiến..."
Đại khái là phát hiện ngữ khí của mình rất chua chát, An Khả Lâm dừng lại một chút nói: "Xin lỗi, Y Y, tôi không có ác ý, chính là... Cô làm sao có thể chịu được sự bá đạo và tùy hứng của Tề thiếu gia?"
"Việc này... Tôi..." Môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã? Vân Nhu Y ngây ngẩn cả người, tôi có nói như vậy sao?
"Nói thực ra" Tiểu Lâm không đợi nàng trả lời, lại chuyển hướng sang những người khác, duy trì tìm kiếm câu trả lời, "Các người có thấy qua có người nam nhân nào lại đối đãi với bạn gái mình thích như vậy chưa?"
Mọi người lắc đầu.
"Nói đúng!" Nghĩ đến hành vi tự đại của sa trư 0 Tề Ngạo Vũ đến làm người ta giận sôi, An Khả Kì cũng nhịn không được muốn bênh vực kẻ yếu, "Biết rõ cô sợ đắng, kết quả khi mỗi lần hắn uống cà phê đen, nếu không bức cô cũng uống một ngụm, hắn sẽ không dễ chịu. Nghĩ đến thứ nước vừa đen vừa đắng kia, tôi liền cả người dựng tóc gáy" An Khả Kì run lên, "Y Y, không phải tôi muốn phá hỏng tình cảm của hai người. Nhưng nam nhân trời sinh chính là có bản tính rất xấu, nếu hắn nói gì cô cũng nghe, thì cho tới một khi làm hư hắn, đến lúc đó người chịu thiệt chịu khổ lại là chính cô"
"Tôi..." Làm hư hắn? Vân Nhu Y kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn căn bản là ma đầu trời sinh, nàng có phẩm hạnh gì có thể làm hư hắn? (BB: hết heo rồi tới ma, coi bộ Vũ ca đầu thai chuyển kiếp nhiều lần ghê =">">"> )
Nói đến chuyện nam nhân, Công Tiểu Trân vừa mới bị thất tình nhất thời nghiến răng, "Nam nhân không đáng để chúng ta phải đối tốt với bọn họ, đối với hắn càng tốt, hắn càng coi ta là cái rắm, đều xem đó như việc đương nhiên, một câu cảm ơn cũng không biết"
"Nói đúng, nhớ cái lúc dượng ta theo đuổi dì ta, quả thực là sáng trưa chiều tối đều cúc cung ở bên cạnh yêu chiều, còn sớm đưa muộn đón, lại còn nửa đêm gọi điện thoại hỏi thăm. Kết quả thì sao? Kết hôn còn không đến một năm mà đã bắt đầu ra ngoài ngoại tình..."
"Còn nữa! Mọi người có nhớ hàng xóm Tiểu Na gần nhà ta không?! Bạn trai của nàng..."
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ