Ông luôn biết mình và con trai không có mối quan hệ thân thiết nhưng có chết cũng không nghĩ rằng. . . . . .
Con ông hận ông! Theo như ánh mắt lãnh khốc của đứa con này, Tề Nhạc bất giác ngạc nhiên nhận ra điều đó, từ trước đến nay, ông chưa từng chú ý Ngạo Vũ thật sự lãnh khốc vô tình, điều này thật sự làm ông đau đớn.
Tề Ngạo Vũ tuyệt không để ý đến sắc mặt trắng bạch của cha, tiếp tục lãnh đạm nói : "Nếu thực cảm thấy Thành Tiệp tốt, vậy thì trước mắt cứ để nàng ta làm tình nhân, sau này nếu có thể sẽ thu nhận nàng, con không phản đối. Cha hiện tại vẫn rất khỏe mạnh, huống chi lại có một số lớn người say mê tiền, con tin rằng Thành Tiệp cũng không ngoại lệ. . . . . ."
"Câm mồm!" Tề Nhạc tức giận rống to, tức giận đến độ khuôn mặt đỏ bừng lên, "Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì vậy? Ngươi muốn làm ta tức chết phải không?"
"Con chỉ là đề nghị. Về phần muốn làm như thế nào, là chuyện của cha. Công ty còn có việc, con xin phép đi trước!" Tề Ngạo Vũ thu xếp mọi thứ xong xuôi, đứng dậy bước ra ngoài.
"Đứng lại!"
Mệnh lệnh nghiêm khắc đó cũng không ngăn được bước chân Tề Ngạo Vũ, hắn không quay đầu lại, cứ tiếp tục bước đi.
"Tề ngạo vũ, ta nói. . . . . . Tức chết ta, tên tiểu tử này rõ ràng muốn chọc tức ta!" Tề Nhạc thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu, bàn tay to mạnh vung lên, trên bàn trà, mọi thứ đồng loạt rơi xuống .
Tề Ngạo Vũ bình tĩnh, khẽ hé ra khuôn mặt tuấn tú tối sầm, một nét nhăn nhó ẩn hiện trên vầng trán cao tuyệt mỹ.
Cháu trai? Ngay cả con ông ta cũng chưa có thời gian để quan tâm, sao lại vội vã muốn có cháu trai? Tề Ngạo Vũ cười lạnh, đã lớn tuổi rồi, xem ra muốn học theo người ta vui chơi với con cháu sao?
Tề Nhạc vốn tin tưởng vào thế lực của tiền tài, ông cho rằng chỉ cần tiền lương cao, nhất định sẽ thu phục được nhiều người tài kéo đến phục vụ, sẽ mua được thầy giáo giỏi để dạy dỗ cho con trai, cho nên ông vung tiền bạt mạng để mua lấy người tài, giao hết công việc cho bọn họ, sau đó tận tình và bừa bãi đem toàn bộ sức lực, thời gian và tiền bạc cung phụng cho hàng loạt các mỹ nhân. Cứ đúng giờ, ông cho triệu kiến đứa con trai, không phải để hỏi về tiến độ của việc học, kết quả cuộc thi mà là tiếp tục những câu nói đe dọa, bắt ép phải học, phải thế này, phải thế kia. Ông chưa từng có một câu nói thân tình ân cần thăm hỏi.
Với phương thức giáo dục như vậy, thật sự đã làm cho Ngạo Vũ dư sức vượt qua được những người khác kể cả về tri thức lẫn năng lực, nhưng bù lại, hắn cũng sớm hình thành thói quen giống như cha, không bao giờ lùi bước trước các vấn đề khó khăn. Bất quá, vẫn còn có vài điểm hạn chế, điển hình có thể nói đến việc công và việc tư của hắn cõ thể tóm tắt trong một câu: cưới vợ cũng như sống chết. . . . . . Chuyện này phải xem hắn có cao hứng hay không, những người khác cho dù là cha của hắn cũng không có quyền can thiệp!
Quên chuyện đó đi! Tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe thể thao đời mới đắt tiền hướng về phía cánh cổng cao lớn đồ sộ, phi như bay ra ngoài. Hắn hiện tại cả người nóng bừng bừng, hắn cần một cao thủ trên giường nhiệt tình giúp hắn hạ hỏa.
Di động vang lên, hắn bực bội nhấc máy.
"Lão Đại. . . . . ." Tôn Lăng Tiêu vừa ủy khuất vừa ai oán từ từ cất tiếng
"Có rắm cứ phóng, đừng có khóc lóc ỷ ôi với ta, muốn chết à."
0
"Nói, ta đang muốn tìm người hạ hỏa, ngươi có muốn xung phong chịu trận không?" Đánh nhau và làm tình, hiện tại cả hai việc đều có thể làm cho hắn hạ hỏa. (BB: Vũ ca dã man....tội Y Y tỷ tỷ của ta >"<)
"Đừng đừng, ta mạng nhỏ không dám nhận, ta tự biết thân thể ta yếu đuối toàn thịt là thịt thật không thể chịu nổi một thiết quyền yêu thương của ngài đâu, thỉnh ngài thương tình mà tha cho tiểu nhân, ngày mai tiểu nhân còn muốn gặp lại người nhà." Nếu như mặt mũi bị đánh cho bầm dập như đầu heo thì làm sao gặp khách để thương lượng công việc. Hắn thà chết cũng không dám nhận, có cho hắn cái chức tổng giám đốc hắn cũng không dám. "Lão Đại, A Uy là Tổng giáo đầu của công ty chúng ta, chuyên bảo vệ sự an toàn cho các nhân viên, võ công cao cường, tuyệt đối có thể giúp ngài đánh nhau hạ hỏa, hay là cứ gọi hắn đi. . . . . ." A Uy thô lỗ cục mịch, cho làm bao cát thật sự rất thích hợp.
"Hắn đi công tác ở phía Nam."
"Óe. . . . . ." Xong rồi, toi rồi, đây liệu có được xem là tin tức xấu trong ngày không?
"Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì, đừng quanh co lòng vòng ."
"Ách, lão Đại. . . . . ." Hắn thật cẩn thận nói.
"Đừng có ở đó mà thử tính nhẫn nại của ta, hiện tại ta đã cố gắng bình tĩnh hết mức rồi."
Tôn Lăng Tiêu cả kinh, bật thốt : "Cao ốc Minh Hồng có dự án đấu thầu, vừa rồi đã mở thầu. Công ty xây dựng Vĩnh Nghiệp của Tề thị chúng ta chênh lệch mười vạn tệ so với giá thầu, tập đoàn Anh Phong cũng bại dưới tay ta."
Công ty xây dựng Vĩnh Nghiệp là công ty con của tập đoàn Tề thị tập, bởi vì được hỗ trợ về mặt tài chính, hơn nữa lại rất có uy tín trong giới, mấy năm qua dĩ nhiên có thể lật đổ được địa vị của tập đoàn xây dựng Anh Phong, trở thành công ty hàng đầu trong cả nước.
"Mười vạn?" Tề Ngạo Vũ chậm rãi nói, đây là một cái giá chênh lệch không lớn, thậm chí là rất nhỏ bé, cho nên càng làm cho đối phương tức điên lên.
"Đúng vậy!" Giọng nói thập phần vui vẻ, Tôn Lăng Tiêu thật sự cảm thấy rất vui mừng, Tập đoàn Anh Phong giữ vị trí hàng đầu đã nhiều năm nay, cuối cùng đã bị đánh bại. Họ Mục kia bây giờ cho sáng mắt ra, ngày thường hay thích hung hăng càn quấy, cứ thích lấy gậy trúc đi chọc vào tổ ong vò vẽ, bây giờ cho hắn nếm mùi. Nghĩ đến chuyện đó, Tôn Lăng Tiêu thật sự muốn cười lên thật to, sau đó tiếp tục giậu đổ bìm leo, nói tiếp: "Họ Mục kia vẫn còn chưa biết sợ, hắn còn nói nhất định ở vụ sắp tới sẽ đoạt lại địa vị đứng đầu trong giới xây dựng."
"Thật sao?" Tề Ngạo Vũ lạnh lùng nghiêm nghị ở đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất. Tay lái hơi đổi hướng, đem xe ngừng lại ở ven đường, "Lấy giấy bút ra? Ta muốn ngươi cẩn thận hãy nhớ kỹ. . . . . ." Hắn tiếp tục nói chuyện gì đó, một lúc sau mới cúp điện thoại.
"Người không chạm đến ta, ta không chạm đến người. Nhưng nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ. . . . . ." Tề Ngạo Vũ lạnh lùng cười, âm điệu trong giọng cười của hắn tràn ngập mùi máu tươi.
Giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng đi như bay, hướng về một hướng khác, chạy cực nhanh.
"Uh, tốt lắm, tiếp đi. . . . . ."
Vân Nhu Y khẽ cổ vũ, Tiểu Bình có thể thuận lợi đàn hết được một đoạn nhạc vui vẻ rồi lại khẩn trương quay đầu nhìn về phía nàng mỉm cười, sau đó lập tức đem sự chú ý dồn lại trên phím đàn.
Đây là lần đầu tiên Vân Nhu Y làm cô giáo, dạy lại cho người khác những gì nàng được học hơn về đàn dương cầm suốt 10 năm qua, cũng có thể xem là thành thục. Mà đệ tử của nàng cũng chỉ có một mình Tiểu Bình, là người duy nhất có thể xem bằng hữu của nàng lúc này.
Một tuần trước, Tề Ngạo Tự đem nàng đến "Hoài viên" này, ngay sau đó lập tức biến mất. Cũng may Vân Nhu Y từ nhỏ cơ thể nhiều bệnh, suốt ngày nằm ở trên giường, những lúc rảnh, nàng thường học đàn, cuối cùng lại trở thành niềm vui. Hơn nữa, Vân Nhu Y khí chất thanh thoát, cử chỉ tao nhã, nhìn lướt qua là có thể biết ngay là danh môn thục nữ được giáo dưỡng rất tốt, nàng đối xử với người khác luôn bằng lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, bởi vậy rất dễ dàng chiếm được cảm tình của những người ở Hoài viên. Trong số những người được phân công hầu hạ nàng thì Tiểu Bình là người sùng bái nàng nhất. Nhưng mà khi Vân Nhu Y đề nghị muốn dạy nàng chơi đàn dương cầm thì Tiểu Bình có chút do dự, đến khi Vân Nhu Y cam đoan với nàng "Yên tâm! Tuy rằng sau này ta có thể phải rời đi khỏi nơi này, nhưng việc đó và việc ta dạy cho ngươi chơi đàn dương cầm là hai việc khác nhau. Dạy ngươi chơi đàn dương cầm, đối với ta mà nói chính là để giết thời gian; mà ngươi học đàn dương cầm cũng là do thích thú. Ta không nghĩ đây là một vẫn đề quá lớn, ngươi đừng quá lo lắng, chính mình đi dọa mình!"
Vân Nhu Y vì cái gì có thể thảnh thơi sống như thế? Chẳng lẽ nàng không sợ Tề Ngạo Vũ? Sai lầm, Vân Nhu Y kỳ thật rất sợ hắn .
Nàng cảm thấy được Tề Ngạo Vũ giống như một con sư tử điên dại, ánh mắt hắn lúc nào cũng nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống (BB: đương nhiên là muốn ăn chị rồi....hắc hắc hắc), khiến cho nàng sợ tới mức mỗi lần nghĩ đến hắn là run cầm cập. Nhưng ma, cho dù như thế đi nữa, tính lạc quan vốn có của Vân Nhu Y cũng giúp cho nàng vững tâm , không để nàng suốt ngày kinh hoàng, làm cho cuộc sống hàng ngày của nàng thêm thập phần khó khăn.
Bởi vì nàng cho rằng Tề Ngạo Vũ tuy rằng dùng thủ đoạn dã man đem nàng bắt đến Hoài viên, nhưng mà trừ chuyện đó ra, hắn vẫn chưa ngược đãi nàng lần nào, còn đối xử với nàng rất tốt, còn sai người tặng cho nàng rất nhiều quần áo đắt tiền. Nếu bình tĩnh mà xem xét, nàng cảm thấy cuộc sống này kỳ thật là rất thoải mái. Cho nên Vân Nhu T cho rằng Tề Ngạo Vũ bản chất là người tốt, hắn làm thế chỉ vì mục đích muốn ép cha nàng ra mặt....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ