Chỉ là. . . . . . Vân Nhu Y không biết đến khi nào thì cha mới có thể biết nàng đang bị giam, cũng không biết nếu cha có biết. . . . . . thì có tới cứu nàng không?
Trong mắt Vân Nhu Y đột nhiên hiện lên một tia sáng, vừa ôn nhã tươi cười vừa có chút ảm đạm, cha nàng chưa từng tươi cười với nàng. . . . . . Đột nhiên, nàng cảm thấy lông tơ dựng đứng lên.
Phịch, một tiếng rầm rầm vang lên, Vân Nhu Y cùng Tiểu Bình nhất thời chấn động, quay đầu lại. Đứng ngạo nghễ ở cửa là uy mãnh nam tử khiến cho hai người suýt nữa nhảy dựng lên, giống như chuột thấy mèo, ngay cả bầu không khí cũng như đóng băng lại, một tiếng động cũng không có.
Tề Ngạo Vự có một mái tóc ngắn đen nhánh đẹp lộng lẫy nhưng trải qua vô số lần vò đầu bức tóc, bây giờ nó trông hỗn độn giống như tóc tai của mấy vị hải tặc, càng làm tăng thêm phần đáng sợ. Âu phục mặc trên người cũng đã cởi bỏ, vào lúc này, nút áo ở cổ tay và trước ngực đã bị tháo ra, cà- vạt được nới rộng đeo hờ hững buông thõng trước ngực. Quanh người hắn toát ra một vẻ nguy hiểm khó nắm bắt.
Tề Ngạo Vũ khuôn mặt bừng bừng lửa, trừng mắt nhìn Vân Nhu Y.
Mấy ngày nay, hắn vì phải lo việc tổn thất mà Vân Sùng Huy gây ra mà muốn điên cái đầu, bận túi bụi, mà nàng lại là con gái của kẻ đầu sỏ gây họa. Thế mà những ngày qua, nàng ở nhà của hắn quá, thản nhiên sung sướng sống cho qua ngày?
Ánh mắt phẫn nộ của hắnlại dừng lại trên người Vân Nhu Y, trong nháy mắt lại chuyển thành một ngọn lửa khác, đôi mắt đen sâu của hắn dấy lên một ngọn lửa cháy, hăn nở nụ cười gian tà ác liệt như ngọn lửa rực cháy khiến người phải run rẩy.
Mặc dù là mùa hè nóng bức nhưng Vân Nhu Y lại không biết vì sao đột nhiên cả người nổi lên những cơn rùng mình, nàng nhịn không được khẽ xoa xoa nhẹ lên làn da cánh tay trăng như tuyết.
Nàng hôm nay mặc một bộ âu phục màu xanh táo được cắt may hết sức tao nhã, những đường may thuê trên nền phải uốn theo những đường cong của cơ thể nàng, để lộ ra một khuôn ngực trăng như tuyết lấp ló ẩn hiện. Quần áo đơn giản nhưng sang trọng, trên cổ lại rủ xuống một sợi dây chuyền thanh nhã, sắc thái rực rỡ có con bướm đung đưa xuống trước ngực.
Nàng đẹp quá, đẹp tựa như xuân chi tiên tử.
"Đi xuống!" Hắn khẽ ra lệnh, hai mắt vẫn khóa chặt trên người Vân Nhu Y, Tiểu Bình ngay lập tức đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài.
Hắn nhìn như có vẻ ôn hòa nhưng miệng lại nở nụ cười mang theo tà khí, nhìn thấy Vân Nhu Y tâm hoảng ý loạn, không biết làm như thế nào cho phải, hơn nữa kia vẻ mặt kia của nàng càn khiến hắn như sư tử đang đói tự nhiên lại vồ được một con mồi. Nàng cảm thấy lo lắng, nhịn không được bật thốt kêu lên: "Tiểu Bình. . . . . ." , giọng nói kinh sợ của Vân Nhu Y vừa cất lên đúng lúc níu chặt chân Tiểu Bình lại, nàng khẽ dừng chân một chút, quay đầu lại. . . . . .
"Cút!"
Giọng nói kinh sợ như sét đanh xuống, khiến cho Tiểu Bình sợ tới mức có cho tiền cũng không dám đứng lại, lập tức chạy trối chết.
Tiểu Bình vừa đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, hắn giống như Vua sư tử từ từ tiến đến gần nàng làm cho Vân Nhu Y lập tức cảm thấy run rẩy.
"Ối. . . . . ." Nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, nhất thời nhớ không nổi bản thân muốn nói gì, đành phải hàn huyên nói: "Tề tiên sinh. . . . . ."
"Ngạo Vũ, ta muốn ngươi gọi ta là Ngạo Vũ."
Không hiểu ra sao cả, nàng khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái. Được rồi, Ngạo Vũ thì Ngạo Vũ, nàng rất biết nghe lời, khẽ giọng nói : "Ngạo Vũ, xin chào."
"Không được rồi, ta cảm thấy không được rồi!" Tề Ngạo Vũ nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, hai người từ đến chân dường như áp sát lại với nhau, nhưng đó là dường như. Trên thực tế, hai người không có lấy một điểm tiếp xúc nhưng lại cách nhau không hơn 5 cen-ti-mét, khoảng cách này làm cho nàng ngay cả thở cũng không dám dùng sức. Hơn nữa hơi thở của hắn biến thành muôn ngàn bàn tay, gắt gao ôm lấy thân thể nàng.
"Đừng như vậy." Vân Nhu Y dồn dập thở gấp, khó khăn lắm mới nhấc được đôi chân cứng ngắc lên, lui về sau hai bước. Nàng không muốn cùng hắn quá thân mật, điều đó khiến nàng ngạt thở. "Ngươi có việc gì thì nói đi, đứng sát như vậy, ta thấy không thoải mái."
Tề Ngạo Vũ cảnh giác nhìn Vân Nhu Y mỉm cười đầy tà ý, nụ cười của hắn khiên nàng cảm thấy trái tim như run lên. Đột nhiên cánh tay dài tham của hắn nhanh chóng lướt đến trên mặt nàng, "Hỏi ta đi, ngươi dùng cái miệng nhỏ nhắn mê hôn của ngươi hỏi ta vì sao lại không vui?"
"Ngươi. . . . . ." Nàng biết không đấu lại hắn, đành phải thuận theo, khẽ nói: "Xin hỏi ngươi vì sao lại không vui?"
"Công ty gần đây nhất có tham gia một cái dự án công trình đấu thầu, vốn là đã muốn thắng thầu nhưng lại bởi vì cha ngươi thình lình phản bội, đem tư liệu mật bán cho đối thủ, làm cho Tề thị phải đưa ra giá chênh lệch đến mười vạn, cuối cùng vẫn thất bại, mà lại còn đánh mất cả danh tiếng. Cho nên, tâm tình ta bây giờ. . . . . ." Hai con ngươi đen tối thâm u của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn khẽ lắc đầu, "Thật không tốt." 0
"Ơ!", nàng sửng sốt, cha nàng thật sự. . . . . ." Thực xin lỗi."
Đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập áy náy, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa khẽ run rẩy, nàng cứ vô tội như vậy, cứ ngây thơ như vậy, thật sự . . . . . . đẹp mê người.
Hắn khẽ rên rỉ , hắn không thể chống cự được nữa rồi. Nhanh chóng áp sát vào mặt nàng, tham lam mút lấy đôi môi xinh đẹp của nàng.
Vân Nhu Y trợn hai mắt kinh hãi nhìn hắn, hắn như thế nào có thể. . . . . .
"Ngươi. . . . . ." Nàng vừa mở miệng, ngay lập tức chiếc lưỡi giảo của hắn thừa cơ chui vào miệng nàng , vội vàng mút lấy vị ngọt thơm mát của nàng.
Ư...ư...ư..., tiểu yêu tinh mê người này. . . . . . Một tia điện thoáng qua chạy vào sâu trong tâm hắn, khoái cảm nhanh chóng bùng phát ra toàn thân, Tề Ngạo Vũ cảm thấy toàn thân xương cốt đều bức bối khó chịu.
Tuy rằng nàng trước giờ không hề có kinh nghiệm trong mấy chuyện này, ngay cả việc đáp lại hắn nàng cũng không dám. Chỉ là. . . . . . Nàng cho dù không đáp lại thì cũng đã làm cho hắn cả người nóng bừng, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ đơn thuần là ôm lât thân thể mềm mại của nàng, ngửi được hương thơm dịu dàng trên da thịt nàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, chỉ mới như vậy thôi đã khiến cho hắn rung động, không cách nào kiềm chế được. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được một khi hắn thật sự tiến vào bên trong nàng. . . . . .
Tề Ngạo Vũ nôn nóng khẽ gầm nhẹ, hởi thở dày đặc mà lại dồn dập, tay hắn bá đạo xoa xoa nắn nắn những đường cong của cơ thể nàng, thăm dò, dụ dỗ khiến cho tim nàng đập cuồng loạn, hơi thở dồn dập. Nàng bây giờ chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, giống như trời và đất đều đang xoay tròn, ý thức càng ngày càng mơ hồ. . . . . .
Tề Ngạo Vũ ôm lấy nàng đang xụi lơ trong vòng tay, không hề có sức chống cự, hắn khẽ nhấc nàng lên, "oanh", một tiếng kêu vang lên như xóa tan sương mù đánh thức Vân Nhu Y.
Nàng dùng sức cố gắng đẩy cái đầu màu đen đang gục ở trên ngực mình ra, lúc này nàng mới phát hiện chính mình đang ngồi ở trên bàn phím của cây đàn dương cầm, đáng sợ nhất chính là. . . . . .
Không biết từ khi nào nàng còn chưa nhận thức rõ vấn đề, tay hắn đã lần lượt cởi hết tất cả nút áo của nàng, những đường cong tuyệt mỹ và bộ ngực trắng sữa đầy đặn lộ ra rõ nét dưới ánh sáng ban ngày, cả nửa thân hình của nàng giờ đã toàn toàn phơi bày trước mặt hắn, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ, hắn còn luồn tay xuống phía bên dưới váy nàng, kéo thốc nó lên hẳn tới thắt lưng, để lộ ra cặp đùi trắng trẻo không chút tì vết, lộ ra cả phần nhạy cảm đang được che đậy bằng chiếc quần lót màu trắng xinh xắn. (BB: đoạn này vivi dịch nhá, BB vô can...Iu vivi)
"Nhà ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào có thể. . . . . . Buông, ngươi quá đáng. . . . . ." Nàng vừa né tránh bàn tay của hắn, vừa sửa sang lại mớ quần áo hỗn độn trên người, nhưng không hiểu sao tay chân cứ cuống hết cả lên. Mỗi lần nàng cử động, bàn phím cũng theo từng động tác của nàng mà phát ra âm thanh náo nhiệt.
"Ta quá đáng? Vậy người cha yêu quí của ngươi không quá đáng sao? Nói cho ngươi biết . . . . ." Dục hỏa của hắn đã dâng cao lên tận đầu, hắn nhìn thẳng mặt nàng nói, "Lúc này, ngươi phải bồi thường!" Nói xong, hắn lập tức ôm lấy nàng liền hướng về phía phòng ngủ.
"Bồi thường? A. . . . . . Đừng như vậy, ngươi muốn làm cái gì?" Nàng kêu lên sợ hãi, giống như một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, tay đấm chân đá thi nhau giãy dụa , nhưng mà ai bảo hắn quá mạnh làm gì, "Ngươi. . . . . . Ngươi đừng có làm chuyện xằng bậy nha, van xin ngươi, ta muốn nói chuyện với ngươi, đối với chuyện đó, uhm......." , .
Tề Ngạo Vũ dùng sức, ném nàng một cái, nàng liền ngã nhào trên chiếc giường lớn, hắn cũng theo đó leo lên. Nàng kinh hãi thở gấp, chưa kịp chống cự đã bị hắn thô bạo xé nát quần áo....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ