Khi đến bước đường cùng, Hứa Tân bấm máy gọi cho Quản Đồng, cô lý giải thế này: Thứ nhất, Cố Tiểu Ảnh sau khi có hẹn với anh mới bị viêm dạ dày cấp tính, anh phải có trách nhiệm về mọi hậu quả từ hành động này; thứ hai, nếu thực sự phải giao Cố Tiểu Ảnh vào tay một người nào đó, Hứa Tân thấy Quản Đồng là một ứng cử viên mà cô khá tin tưởng.
Hứa Tân thấy phục sự sáng suốt của mình quá!
Hai mươi phút sau, Quản Đồng hốt hoảng lao vào phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh. Vừa vào cửa, anh thấy mặt Cố Tiểu Ảnh xám ngoét, rũ rư
Quản Đồng giật mình, vội đến bên giường bệnh.
Nghe có tiếng bước chân, Cố Tiểu Ảnh mở to mắt, kinh ngạc há miệng: “Sao anh lại đến đây?”
Quản Đồng xót xa: “Cố Tiểu Ảnh, anh đã bảo em đừng ăn lung tung mà!”
Cố Tiểu Ảnh có vẻ buồn bã và tủi thân: “Em có ăn gì đâu, anh nói xem, em ăn có thứ gì kỵ nhau? Là kẹo hồ lô hay là bánh nhân quả hồng?”
Quản Đồng vừa bực vừa thương, cũng chẳng nói được gì, đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay trái đang truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi ấm trong lòng bàn tay để sưởi ấm cho làn da vì truyền dịch mà lạnh đi của Cố Tiểu Ảnh.
Trong khoảnh khắc, hơi ấm từng chút từng chút truyền vào da thịt, Cố Tiểu Ảnh có phần cảm kích nhìn Quản Đồng, do dự rất lâu, mới nói tiếng: “Cảm ơn.”
Quản Đồng ngước mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại than thở: “Hứa Tân quay về rồi, đêm nay anh ở đây trông em, em ngủ một chút đi”.
Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, bực bội: “Cái đồ vô lương tâm, sao lại bỏ rơi người ta như thế chứ!”
Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cô ấy nói ngày mai có giờ”.
“Quá đáng!” - Cố Tiểu Ảnh nhắm mắt: “Sáng mai rõ ràng là không có giờ!”
“Văn minh một chút đi nào, cô giáo Cố”, Quản Đồng tròn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán Cố Tiểu Ảnh, “cô có biết mấy chữ “gương mẫu” viết thế nào không?”
Cố Tiểu Ảnh cười nhạt: “Nhỡ mồm, nhỡ mồm
“Vẫn còn nói bậy được, chứng tỏ bệnh không nặng.” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười.
Dưới ánh đèn sáng rực, chính nụ cười này đột nhiên làm Cố Tiểu Ảnh bàng hoàng. Nụ cười ấm áp, kèm theo sự bao dung và yêu thương đã đánh một cú nặng nề trúng tim cô!
Đến lúc đó, Cố Tiểu Ảnh đã không thể không thừa nhận: cô thích được ở bên Quản Đồng.
Ánh mắt anh, giọng nói của anh, những động tác nhỏ cẩn thận của anh, cô luôn cảm thấy thật ấm áp và gần gũi.
Hai mươi lăm tuổi, tình yêu không còn là món bánh muss điểm tâm hấp dẫn, mà thực sự là món bánh vuông vắn, phải ăn thật no, mới có đủ sức mà yêu!
Vì thế, con người mà luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái đó, đã dần dần chinh phục được Cố Tiểu Ảnh.
Cho dù, con người cô lúc đó, vẫn còn đầy nghi ngờ, vẫn chưa có một câu trả lời cho người con trai, mà rõ ràng là tốt hơn người cũ rất nhiều kia.
Tuy nhiên, nhiều năm về sau, mỗi khi Cố Tiểu Ảnh nhớ lại sự chăm sóc của anh đêm hôm đó, không ngủ một phút, không nghỉ một giây, nhớ lúc anh dìu cô vào buồng vệ sinh nữ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà vẫn không buông tay… thì cô lại mỉm cười sung sướng.
Cô vẫn còn nhớ đêm dó, mình yết ớt, xanh xao, tóc tai rũ rượi chẳng ra hồn người. Cả đêm, phản ứng truyền dịch thông thường cộng với bệnh viêm dạ dày cấp chưa giảm, nên ít nhất cô phải ra nhà vệ sinh nữ năm lần. Cuối cùng, cô nhăn nhó than thở: “Mông em sắp tê cứng đến nơi rồi!”
Anh vừa bực vừa buồn cười: “Giữ sức một chút, đừng nói nhiều!”
Một tay anh giơ cao bình dịch truyền gluco, một tay dìu cô đi dọc hành lang vắng vẻ. Vòng tay anh ấm áp, khiến cô sung sướng.
Ngày hôm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô tự nhủ: xem ra, thượng đế đúng là công bằng, người tước đi của mi một người đàn ông, thì lại bù cho mi một người đàn ông khác.
Cứ thế, trải qua một đêm mệt mỏi, rồi đến chính cô cũng nhận ra: cô không thể quay về như trước, thản nhiên như một người ngoài cuộc nữa.
Thực ra, cô quả là người may mắn, mới có được một người như vậy, đã nhìn thấy cô vào lúc cô xấu xí nhất, mà vẫn yêu cô.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Cứ thế, thoáng chốc đã sang mùa xuân. Vào tháng tư, giáo viên hướng dẫn cử Cố Tiểu Ảnh đi Vân Nam một tháng để khảo sát văn hóa. Cơ hội ngàn năm có một này đã khiến cô mừng như bắt được vàng, cô hối hả thu dọn hành lý, chuẩn bị đi. Trước lúc đi, lương tâm cô nhắc nhở là cần nói với Quản Đồng mấy câu, nhưng gọi điện thoại mấy lần, điện thoại của anh đều “không nằm trong vùng phủ sóng”.
Cố Tiểu Ảnh cũng buồn đôi chút, nhưng nhanh chóng quên ngay chuyện này. Lúc đó cô đang bận rộn chuẩn bị đồ mang theo, rồi còn phải đặt vé máy bay, phải liên hệ khách sạn, và tham gia các buổi tiệc tiễn đưa - sư huynh sư tỷ sư muội sư đệ, lại còn thêm giáo viên hướng dẫn và bao nhiêu bạn bè, tuy “không phải là tiệc lớn” nhưng “tiệc nhỏ liên miên”.
Và thế là, trong những ngày Quản Đồng “bặt vô âm tín”, Cố Tiểu Ảnh bận rộn hối hả lên máy bay đi Vân Nam.
Thực ra mà nói, kiểu khảo sát văn hóa này cũng chỉ là làm vài lần tọa đàm cho các sinh viên và các trường, học viện kết nghĩa trong một khoảng thời gian ngắn, nếu điều kiện cho phép thì cùng lên mấy tiết chuyên đề, thời gian còn lại hầu như đều là du lịch. Cố Tiểu Ảnh không biết có phải là do sự chăm chỉ chuyên tâm đột xuất của mình, cùng bài báo cáo luận văn mới đăng, đã làm vị giáo viên hướng dẫn kính yêu của cô cảm động, mà lại trao cho cô cơ hội quý giá này. Để bõ tiền vé máy bay đắt đỏ, cả ngày cô không quản ngại đi len lỏi vào từng con phố có những quăn đặc sắc, quyết tâm ghi nhớ sự phồn vinh trên vùng đất Vân Nam của Tổ quốc bằng hành động thực tế của mình.
Đã thế cô lại có một thói quen rất kỳ lạ, đó là hễ cứ nhìn thấy thứ đồ ăn gì ngon, là không quên lấy điện thoại di động chụp lại, rồi từ rất xa xôi gửi về cho nhân dân Hoa Đông “thưởng thức”. Sau khi cô gửi cho Hứa Tân, đang giao lưu học thuật tại học viện nghệ thuật Tân Cương, một tấm hình chụp món cháo lạ, thì bị Hứa Tân không chịu thua kém gửi lại ngay một tấm hình chụp món cơm ăn bốc. Không cam tâm, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định cũng gửi cho Quản Đồng một tấm, nhưng gửi đi đã lâu mà chẳng thấy có hồi âm.
Cuối cùng, với đầu óc chứa đầy tình tiết tiểu thuyết của mình, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu liên tưởng và suy diễn: Quản Đồng cuối cùng cũng không chịu nổi thái độ chẳng mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt của bạn Cố Tiểu Ảnh, nên quyết định bỏ cuộc. Từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô nữa. Họ vốn chỉ là những người xa lạ, quen nhau nhờ cơ duyên ngẫu nhiên, về sau sẽ lại là những người xa lạ…
Nghĩ đến đây, tự nhiên Cố Tiểu Ảnh thấy có chút đau xót lạ lùng.
Khi Quản Đồng nhắn tin trả lời, Cố Tiểu Ảnh đang được một toán các giáo viên đồng trang lứa của học viện kết nghĩa kéo đi quán bar chơi. Trong quán bar rất ồn, Cố Tiểu Ảnh cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động, vui hẳn lên.
Tin nhắn của Quản Đồng rất đơn giản: Em đang ở dâu?
Cố Tiểu Ảnh đắc ý chơi khó: Anh đoán thử đi!
Tất nhiên Quản Đồng không có thời gian chơi trò giải đố với cô trên bàn phím điện thoại, liền gọi thẳng một cuộc, cô thích thú nhận ngay, mới phát hiện ra máy mình roaming[3">, hấp tấp kêu: “Anh cúp máy đi cúp máy đi, muộn một chút gọi về khách sạn cho em, di động của em roaming mà!”
[3"> Tạm dịch: chuyển vùng
Quản Đồng nghe tháy âm thanh ồn ào, lại thắc mắc: “Thế rốt cục em đang ở đâu?”
“Em ở Côn Minh, cuối tuần này đi Thạch Lâm cuối tuần sau đi Đại Lý cuối tuần sau nữa đi Lệ Giang, Shangri-La” - Cố Tiểu Ảnh nói liền một mạch không có dấu chấm dấu phẩy, “lát anh gọi vào điện thoại cố định cho em nhé, di động của em sắp hết tiền rồi, không nói chuyện nữa nhé!’
Quản Đồng chưa kịp trả lời, Cố Tiểu Ảnh đã ngắt máy không khách khí.
Ở phía bên này, Quản Đồng nín thở, anh thấy ức chế và khó chịu, trong lòng hơi bực mình: Cố Tiểu Ảnh, dù em có vô tâm nữa, thì cũng phải có giới hạn thôi thứ? Em chẳng nói chẳng rằng đi luôn, giờ đến một lời giải thích cũng không có? Tôi là gì của em, mà em cũng coi tôi là ai chứ?!
Đêm đã khuya, Quản Đồng đứng bên cửa sổ văn phòng, nới rộng cà-vạt một cách bực bội, vơ lấy bao thuốc lá ở bàn làm việc đối diện, rút một điếu châm lửa, nghĩ ngợi, rồi cuối cùng lại bỏ xuống. Anh đứng lên kéo rèm cửa, để làn gió đêm xuân lùa vào căn phòng bức bối. Gió xuân đem theo một lớp bụi vào phòng, Quản Đồng nhíu mày, chán nản hạ rèm xuống.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại, mười mấy phút trôi qua, anh nhìn bài phát biểu của lãnh đạo mới viết được một nửa trên máy tính, cuối cùng thở dài, nhấc điện thoại gọi vào một số máy di động.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng ngời, còn trong phòng là ánh đèn rạng rỡ; trong văn phòng im phăng phắc, Quản Đồng thậm chí nghe thấy cả tiếng hơi thở của mình....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ