Nhưng anh vẫn phải kìm chế, vì e làm cô sợ.
Nhưng điều anh không ngờ đến, là chỉ một giây sau đó, Cố Tiểu Ảnh nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh mà khóc nức nở!
Tiếng khóc khiến Quản Đồng hoảng sợ đờ đẫn cả người!
Anh lúng túng cứ đứng ngây ra, mãi mới nhớ là phải ôm lấy cô. Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, rồi nói với cô: “Tiểu Ảnh, đừng sợ, anh đến đây rồi, không phải sợ gì nữa…”
Nhưng nghe xong câu nói này của anh, cô còn khóc ghê hơn!
Cố Tiểu Ảnh khóc rất lâu.
Khóc cho đến khi lạc cả giọng, mắt đỏ hoe, tiếng nọ lạc vào tiếng kia, cô mới dần ngừng lại. Khóc xong cô mới nhận ra, nước mắt nước mũi của cô đã làm bẩn hết cả chiếc áo sơ mi trắng của Quản Đồng, nhưng anh chẳng hề để ý, chỉ ôm chặt cô, giọng lo lắng: “Tốt rồi tốt rồi, khóc được là tốt rồi…”
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đẩu, thấy mắt Quản Đồng tràn ngập sự căng chẳng, nghẹn ngào hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Quản Đồng thấy cô không sao, cuối cùng thở phào yên tâm, mỉm cười nhìn vào mắt cô: “Giờ mới nhớ ra để hỏi hả?”
Cố Tiểu Ảnh bĩu môi: “Anh không nói với em là anh sẽ đến đây”.
Quản Đồng không nén nổi tiếng thở dài: “Cố Tiểu Ảnh, em cũng có nói với anh là em sẽ đến đây đâu!”
Cố Tiểu Ảnh gân cổ lên không phục, bô lô ba la: “Em định nói với anh, nhưng di động của anh cứ mãi không liên lạc được, nên em còn chưa thèm hỏi anh đi ăn chơi nhảy múa ở đâu đấy, anh còn định tính sổ với em à!”
Quản Đồng ngẩn người, mãi mới trả lời: “À… là chuyện hôm nọ à? Anh bị cử đi làm giám khảo cuộc thi tuyển công chức, nên phải tắt điện thoại”.
Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, giọng như sắp khóc: “Em tìm anh, anh chẳng thèm quan tâm, giờ còn trách em…hức hức…”
Quản Đồng luống cuống an ủi: “Anh sai rồi anh sai rồi, đều là lỗi của anh, đừng khóc nữa, Tiểu Ảnh, là anh không tốt…”
Đúng lúc đó, phía sau lưng có tiếng ho, Quản Đồng như nhớ ra điều gì, quay đầu lại lúng túng: “Chào chủ nhiệm ạ”.
Cố Tiểu Ảnh nghe tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn qua làn nước mắt, chỉ thấy bóng người loáng thoáng. Cô ngẩng mặt khỏi áo Quản Đồng, dụi mắt, lại ngẩng đầu, cuối cùng thấy một người khoảng 50 tuổi, có vẻ là lãnh đạo đang đứng cười nhìn cô cách không xa lắm, rồi hỏi với giọng quan tâm: “Anh Quản, đây chính là lý do anh chủ động xin đến đây dự hội nghị phải không?”
Quản Đồng đ
Và thế là chuyến đi Shangri-la của Cố Tiểu Ảnh tan thành mây khói.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hành trình của cô dính với hành trình của Quản Đồng. Cũng đến lúc đó cô mới biết, “chủ nhiệm” mà Quản Đồng nói đến là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, là cấp trên của cấp trên Quản Đồng. Họ đến Côn Minh dự họp, họp xong thì đến Lệ Giang tham quan một ngày, và cũng chính một ngày tự do đó, vì Cố Tiểu Ảnh mà chuyển ngay thành tour du lịch nửa ngày tại bệnh viện Nhân dân Lệ Giang.
Khi quay về Côn Minh, đồng nghiệp ở đó giúp Quản Đồng mua thêm một vé tàu nằm, thế là Cố Tiểu Ảnh biến thành hành lý mang theo của Quản Đồng, đi đâu cũng như hình với bóng. Chủ nhiệm nhìn vẻ ngoan ngoãn của Cố Tiểu Ảnh, rất hài lòng.
Ông khẽ nói với Quản Đồng: “Cô gái này tốt đấy, rất thanh lịch”.
Quản Đồng cười đau khổ: “Chủ nhiệm ạ, thực ra… bản chất cô ấy là người rất hoạt bát”.
Chủ nhiệm nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ thiếp đi ở chiếc bàn nhỏ trên tàu, lại quay ra nhìn Quản Đồng, thở dài “chà chà” hai tiếng, lắc lắc đầu rồi đi lên phía trước tìm người nói chuyện.
Quản Đồng biết chủ nhiệm muốn tạo điều kiện cho mình, nhưng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ trong trạng lắc lư, Quản Đồng lại thấy thương quá. Anh đến bên cô, cúi xuống gọi: “Tiểu Ảnh, đừng ngồi ở đây, dễ bị cảm lắm, ra đây nằm mà ngủ này”.
Cố Tiểu Ảnh lơ mơ mở mắt, nhìn thấy Quản Đồng, lí nhí trả lời anh, rồi cởi giày nằm xuống. Cô để kệ anh cẩn thận đắp chăn cho mình, ngồi xuống bên cạnh cô và cứ thế nhìn cô ngủ suốt dọc đường…
Giữa chừng dường như Cố Tiểu Ảnh gặp ác mộng, giật mình tỉnh dậy, mở mắt gọi “Quản Đồng Quản Đồng”. Quản Đồng cúi người lau mồ hôi trên trán cô, ôm chặt lấy cô, và nói: “Anh ở ngay đây, đừng sợ”. Cô lại yên tâm ngủ thiếp đi, không nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Quản Đồng
Vào lúc giữa trưa, tàu vẫn rầm rầm lao đi, ánh mặt trời lọt vào qua khe rèm cửa, chiếu xuống làn mi dài của Cố Tiểu Ảnh, khẽ nhảy nhót theo nhịp tàu chạy. Quản Đồng vẫn lặng lẽ nhìn cô gái bên cạnh mình, và một cảm giác ấm áp như ánh nắng mặt trời cứ dâng lên không dứt. Anh không nén nổi đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của Cố Tiểu Ảnh.
Một cảm giác mềm mại, ấm áp, dễ chịu, ở trong tim.
Lần này, anh và cô không còn lẩn tránh, Lệ Giang là nơi tình yêu của họ bắt đầu, mặc dù ở một nơi không đẹp đẽ gì lắm là bệnh viện, và bối cảnh là tai nạn giao thông đáng sợ dường nào.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Sau khi từ Vân Nam trở về, cuối cùng thì Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng cũng xác nhận mối quan hệ yêu đương.Một khi lớp giấy dán ngoài đã bị chọc thủng, hai bên đương sự đã vào vị trí chiến đấu, thì sẽ bước ngay tới thời kỳ một ngày không gặp mà như xa cách ba thu.
Hứa Tân tỏ rõ thái độ bất bình đối với việc này; cứ nhìn thấy ngày nào Cố Tiểu Ảnh cũng trang điểm rồi hối hả đến chỗ hẹn là cô lại lắc đầu: “Tiền Trung Thư từng nói thế nào nhỉ? Căn phòng cũ của tôi, một khi đã bắt lửa, thì có dập cũng không tắt được!”
Cố Tiểu Ảnh đứng trước gương, vừa thử một chiếc váy hai dây mới mua vừa cười khì khì: “Làm sao lại phải dập, phòng cũ của người ta có phải dễ bị bắt lửa đâu.”
Hứa Tân kéo ngăn tủ, lục lọi một hồi mới cầm lên một bao giấy thiếc ném qua, rơi đúng lên giường Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh tò mò đưa tay nhặt: “Cái gì đây?”
“Người ta phát trên đường đấy, mỗi người một túi. Mình dùng không nổi, tặng cậu đấy”, Hứa Tân đắc ý ngâm nga: “Hãy trân cuộc sống, tránh xa khỏi AIDS!”
Cũng đúng lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mới nhìn kỹ thứ cầm trên tay, cô ngẩn ra một giây, rồi mặt đỏ bừng như cà chua chín, nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Tân!”
Hứa Tân vừa chạy ra khỏi phòng vừa cười to: “Mình chỉ muốn tốt cho cậu, kế hoạch hóa gia đình, trách nhiệm thuộc về tất cả mọi người mà!”
Phía sau lưng cô, Cố Tiểu Ảnh cầm một chiếc gối to, đuổi theo sát sạt!
Khi ra ngoài ăn vào buổi tối, Cố Tiểu Ảnh nghĩ lại chuyện này, không nhịn nổi cười.
Quản Đồng thanh toán tiền xong quay lại, nhìn thấy cô cười, tò mò hỏi: “Cười gì thế?”
Cố Tiểu Ảnh lắc đầu, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu cười khì khì hỏi: “Em có thể đến chỗ anh tham quan một chút không?”
Quản Đồng sững người, mãi không định thần lại được.
Cố Tiểu Ảnh thấy vẻ sững sờ của anh, trong lòng thầm nghĩ: đúng là chẳng ra làm sao, mình thẳng thừng quá, sao lại dọa cho cậu bé thật thà sợ đến thế chứ?
Đến lúc này Quản Đồng mới phản ứng kịp, cười cười đáp: “Tất nhiên là được rồi”. Khi đó, Quản Đồng vẫn chưa biết Cố Tiểu Ảnh chỉ là tò mò bất chợt, muốn đến kiểm tra một chút xem mức độ sạch sẽ nơi anh ở đến đâu, và Cố Tiểu Ảnh cũng không nghĩ đến, có những chuyển biến, thực ra chỉ cần một cơ hội. Hay nói cách khác, giây phút căn nhà cũ bị ngọn lửa thiêu rụi, đã không còn xa nữa.
Vậy là, ăn uống xong, hai người tay trong tay về nhà Quản Đồng.
Kết quả là, cũng chính tối hôm đó, Cố Tiểu Ảnh tự nhiên có ba điều “không ngờ”.
“Điều không ngờ”hứ nhất là: không ngờ nơi ở của một người đàn ông độc thân lại sạch sẽ đến thế!
Lúc mới bước vào phòng khách nhà Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh rùng mình. Căn phòng cũ đoán chừng được xây vào cuối những năm 70 của thế kỷ XX được anh chàng này dọn dẹp sạch bong, bàn ghế gọn gàng, đồ đạc ngăn nắp, đến ga trải giường cũng không có nếp nhăn!
Suy nghĩ đầu tiên của Cố Tiểu Ảnh là: Đây có đúng là một người đàn ông không nhỉ?
Cô giả vờ nhìn bốn phía, trong lòng tính toán rất gian: nếu kết hôn với người đàn ông này, mình sẽ không còn bị mẹ la mắng nữa nhỉ? Chà chà, có khi mẹ còn ngạc nhiên đến phát khóc lên nữa ấy chứ, rồi sẽ ấp úng hỏi mình: “Con chăm chỉ thế này từ bao giờ vậy, lại còn biết thu dọn nhà nữa”…
Tốt lắm- Cố Tiểu Ảnh thầm nghĩ và gật đầu, “điều không ngờ” đầu tiên mang đến nhiều lợi ích quá.
“Điều không ngờ” thứ hai: không ngờ Quản Đồng lại có một kho tàng sách đồ sộ đến như vậy!
Khi vừa bước vào phòng khách kiêm phòng đọc của Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh rùng mình lần thứ hai. Trên giá sách đơn giản chiếm trọn một bức tường là gần một vạn cuốn sách được phân loại cụ thể, từ Nietzsche Russell Vương Quốc Vĩ đến Tư bản luận của Marx và Engels. Phía sau có cả một hàng sách loại các lãnh đạo buộc phải đọc?!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ