Thậm chí cô còn nghĩ đến việc, đợi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, họ sẽ kết hôn.
Với mong muốn đó, kỳ nghỉ hè sau khi nhận được giấy báo đỗ nghiên cứu sinh, lần đầu tiên cô đưa anh về nhà mình ở thành phố F. Bố mẹ cô dù hoàn toàn không tán thành việc cô yêu một bạn trai học nghệ thuật, nhưng cuối cùng cũng khoan dung chấp nhận sự tồn tại của Trần Diệp. Ông bà đã nói chuyện với anh một chút về chuyện gia đình, cha mẹ, tương lai. Được biết anh đã ký hợp đồng làm việc với nhà hát tỉnh, họ đã chân thành chúc mừng
Mùa hè năm đó, cô cùng anh bên nhau ở thành phố biển, cùng ngắm thủy triều lên xuống, cùng nghe tiếng chim hải âu. Anh đứng sau lưng ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Ảnh, anh yêu em, suốt đời này anh sẽ yêu em”.
Lúc đó, cô nhắm mắt, ngẩng đầu mỉm cười. Cô cảm nhận thấy gió biển hôn lên trán, rồi hít thật sâu không khí đầy vị biển nồng nồng, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Ba ngày sau, cô tiễn anh lên đường.
Anh đứng trên sân ga, ôm cô, nhìn vào mắt cô và nói: “Tiểu Ảnh, anh yêu em, suốt đời”.
Đây là lần cuối cùng anh nói với cô câu đó. Cô còn nhớ ánh mắt anh, nghiêm trang, đắm đuối, trong sáng.
Cô nhìn vào mắt anh, thấy thế giới sáng bừng.
Lúc đó, cô là một con bé ngốc nghếch. Cô không biết rằng, có những lúc, đàn ông nói: “Anh yêu em”, là vì họ chẳng thể nào yêu mình thêm nữa.
Trong thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè năm đó, cô nhắn tin, gọi điện cho anh, anh luôn trả lời lạnh nhạt. Cô cho rằng anh bận, nên cũng không quấy rầy nhiều nữa. Ngày 2 tháng chín, khai giảng cho sinh viên mới, cô vui sướng quay về thành phố G, nhưng nhận được tin nhắn của anh: Tiểu Ảnh, anh phải đến học tại Học viện âm nhạc Mozart, không biết bao giờ mới quay về, đừng đợi anh. Chúc em hạnh phúc.
Thậm chí cô còn không kịp gặp anh lần cuổi, đành tạm biệt mối tình đầu trong tâm trạng mơ hồ và choáng váng.
Đêm đó, cô leo lên ngọn núi không cao lắm ở phía nam trường học, ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đêm. Trong đêm tĩnh mịch không ai biết, cô khóc thảm thiết!
Cô bắt đầu quãng đời nghiên cứu sinh như vậy, và kết thúc mối tình cũng như vậy
Sau ngày hôm đó cô hiểu ra, thứ không đáng tin nhất trên đời, chính là lời hứa hẹn.
Có điều, sở dĩ Cố Tiểu Ảnh vẫn là Cố Tiểu Ảnh chính là vì cô có một sức sống bền bỉ, giống như con tắc kè, cứ đứt đuôi lại mọc đuôi mới.
Năm thứ nhất nghiên cứu sinh, sáu môn học chung, giáo viên hướng dẫn yêu cầu mỗi tuần một tiểu luận chuyên môn, yêu cầu đọc kỹ xong, mỗi người phải viết thu hoạch thành một chuyên đề. Ai cũng oán thán, chỉ có Cố Tiểu Ảnh là cần mẫn, ngày nào cũng vật lộn ngoan cường với Arnheim Marcuse, Gadamer trong biển học mênh mông.
Lúc đó, trong đêm khuya yên tĩnh, tại tầng năm ký túc xá nghiên cứu sinh, thường thấy có một “bóng ma” mặc bộ đồ ngủ màu trắng, tóc tai buông xõa, cầm sách nghiền ngẫm rồi thỉnh thoảng miệng lại ngâm nga vài câu diễn cảm: “Dưới ánh sáng, thế giới bắt đầu trở thành tình yêu đầu tiên và là cuối cùng của chúng ta! Những người anh em của chúng ta cùng hít thở bầu không khí giống chúng ta, và chính nghĩa hiện hữu rõ ràng! Vì thế, đã có niềm vui đặc sắc của sự sống và của cái chết, nhưng chúng ta từ chối mà đẩy nó về phía sau. Trên mặt đất đau khổ, nó là thứ cỏ lau không biết mệt mỏi, thứ thực phẩm cay đắng, là cơn gió lạnh thổi đến từ đại dương, là buổi hoàng hôn vừa cũ kỹ vừa mới mẻ!”.
Sau một đoạn ngâm nga cao hứng, thường sẽ thấy nào thìa, nào đũa hay những thứ dụng cụ ăn uống từ trên trời rơi xuống, kèm theo là tiếng cằn nhằn bực dọc của Hứa Tân: “Cố Tiểu Ảnh có đi ngủ hay không đấy! Nửa đêm rồi còn làm ma nữ đa tình hả? Camus Izumishita mà còn sống thì cũng phát điên vì cậu!”
……
Cứ như vậy, năm học nghiên cứu sinh thứ nhất, tuy Cố Tiểu Ảnh không đăng bài nghiên cứu khoa học nào, nhưng trời có thể chứng giám, gần như tất cả thời gian ngoài giờ học cô đều dành để đọc sách.
Năm thứ nhất trôi qua, cô gái cao 1m65, cân nặng giảm thẳng đến mốc 50kg.
Nhưng cô vẫn là Cố Tiểu Ảnh lúc nào cũng
Cô vẫn kiếm tiền không mệt mỏi, lượn phố mua đồ không mệt mỏi, đi du lịch ba-lô ở những thành phố lạ, hẹn hò với bạn trai, thưởng thức hết tình yêu đẹp này đến tình yêu đẹp khác.
Xem ra, cô vẫn là một người cảm tính và tùy tiện. Tuy thế, chỉ có những người thân thiết mới biết: cô gái này có một trái tim hiểu biết, nhạy cảm và sâu lắng.
Bạn biết không, trên đời này, thật sự có những người, có những niềm vui ngang bướng xuất phát từ nội tâm. Mà niềm vui này đa phần lại nảy sinh tại giao điểm giữa hạnh phúc và bất hạnh - sau khi từng lên đến đỉnh cao hạnh phúc, rồi lại trượt xuống đáy sâu bất hạnh, thì mới có thể hiểu ra. Vì đời này vốn chẳng có gì vĩnh cửu bằng sự mất mát.
Bởi vậy, khi bản thân mình còn có thể vui vẻ, thì hãy tận dụng từng giây từng phút.
Cũng vào lúc đó, những tiểu thuyết tình cảm mà cô yêu thích lại được đọc nhiều như vậy, là vì những nhân vật được xây dựng trong đó đều coi tình yêu là chuyện của cả cuộc đời, bởi si tình, họ không thể cắt đứt, nên mới cảm động.
Nhưng trong cuộc sống hiện thực, không phải tất cả mọi người đều si tình như thế. Cùng với sự chia tay của Trần Diệp, tình yêu Cố Tiểu Ảnh dành cho anh cũng dần chuyển thành sự khinh bỉ lạnh lùng. Cô thừa nhận trong xương tủy mình có chút gì đó thanh cao không thể chối bỏ; cô không phải thượng đế, nên sẽ không khoan dung bỏ qua, bởi thế, cô chỉ yêu những người yêu mình.
Cô chưa bao giờ phủ nhận mình lý trí, cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt. Tuy nếu nói về cách sống, cô vẫn sống một cách mơ hồ, lộn xộn, bừa bãi, nhưng cô cười vô tư khi nhìn thế giới xung quanh, rồi nghĩ thầm: người thực sự lạc quan, thực ra phải là người vô cùng lý trí.
Bởi vì từ trước đến nay, cái có thể chi phối linh hồn con người, chính là nội tâm của chính người đó.
Vậy thì, Cố Tiểu Ảnh, hãy hỏi nội tâm mình, cô có thích Quản Đồng không
Cố Tiểu Ảnh do dự.
Cô phải thừa nhận: Quản Đồng dũng cảm, học rộng, nho nhã, đương nhiên cũng có thể coi là khỏe mạnh, trẻ trung… Ngoài con số 6 là tuổi anh hơn cô ra, cô đều hài lòng với các điều kiện cầnnày của anh.
Còn về điều kiện đủ, cô nhận thấy mắt mình cũng không đến nỗi mờ lắm, cô nhìn thấy rất rõ tình cảm chân thành đó là xuất phát từ tình yêu.
Dù vậy, cô hoàn toàn không cho rằng anh có thể mang đến cho cô hạnh phúc và sự chăm sóc suốt đời; nhưng dù sao thì chẳng có gì là “không bao giờ”, những gì hiện có trước mắt cũng đã đủ làm cô rung động.
Tháng 11, khi có trận tuyết đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh tự hỏi mình đến lần thứ N rằng: dù chỉ là phúc trước mắt, mình có thực sự coi như không có được không?
(8)
Cứ như vậy, Cố Tiểu Ảnh đã dùng dằng trong nửa năm sau đó. Hai con người một nam một nữ “không danh không phận” bắt đầu sự tiếp xúc không phải là tình yêu, nhưng rõ ràng là rất hữu ý: Quản Đồng bắt đầu giảm bớt số buổi làm thêm giờ theo nghĩa vụ, để thường xuyn xuất hiện tại các quán có giá phải chăng nhưng đồ ăn ngon ở xung quanh học viện mỹ thuật hơn.
Dưới làn khói nghi ngút của những món ăn như thịt hấp cách thủy, thịt nạc nấu hành, gà hầm nấm, cá hấp…, Cố Tiểu Ảnh như bộc phát, hết lần này đến lần khác, bằng hành động của mình mà không hề che giấu, khi thể hiện với Quản Đồng rằng: thế nào gọi là “thà ở không có giường, chứ không thể bữa ăn không có thịt!”
Trước thái độ đó, Hứa Tân chỉ còn biết lắc đầu than thở: “Cố Tiểu Ảnh, cậu không thể cố gắng xây dựng hình tượng thục nữ cho mình được sao?”
Cố Tiểu Ảnh cười khì khì: “Có sao thì thể hiện vậy, để sau này người ta không cảm thấy mình bị lừa”.
Hứa Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái rồi bĩu môi: “Cậu còn tự bao biện à?”
Cố Tiểu Ảnh gật đầu như không: “Chúng ta luôn có trách nhiệm không thể rũ bỏ trước hạnh phúc của người khác”.
Hứa Tân thấy buồn nôn.
Cố Tiểu Ảnh cười thầm.
Cho đến một hôm, Cố Tiểu Ảnh đã tự đẩy mình đến nước phải vào bệnh viện, nguyên nhân cũng là từ việc “ăn”.
Lúc đó cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, sau khi Cố Tiểu Ảnh ăn một bữa tối no nê xong, lại ăn thêm một suất kem rán, một miếng dưa hấu, một xâu kẹo hồ lô, một túi bắp rang bơ nhỏ…Mười hai giờ đêm, bụng cô đau quằn quại, khiến Hứa Tân sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội gọi xe cấp cứu hú còi inh ỏi đưa cô vào bệnh viện tỉnh cấp cứu.
Nhưng, đến phòng cấp cứu mới phát hiện ra, vét cạn cả túi hai người, cũng chỉ có 52 đồng tám hào?!
Đêm hôm khuya khoắt, đứng ở nơi thu viện phí, Hứa Tân suýt khóc, cô mới chỉ nghe nói đến chuyện ăn thùng uống vại, chứ đã bao giờ chứng kiến chuyện bệnh thập tử nhất sinh đâu!
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ