Nhưng, muốn bước qua cái hố sâu ngăn cách về tình cảm đó, cũng rất khó. Có lẽ chỉ sau khi kết hôn mới biết, chuyện tự nhiên thoải mái gọi bố mẹ người khác như bố mẹ mình, thực ra không phải là không được, nhưng cần có thời gian.
Ít nhất hiện tại, trong năm đầu của cuộc hôn nhân, cô vẫn chưa làm nổi.
Ví dụ như, khi gọi điện thoại cho bố mẹ đẻ, cô thích được gọi Cố Thiệu Tuyền là “chủ nhiệm Cố”, “đồng chí Cố”, “daddy”, gọi La Tâm Bình là “bà La”, “Hoa hậu”, “mami”. Cái cách gọi vui ngất trời không phân biệt trên dưới, vừa là sự nũng nịu của cô con gái, cũng là niềm hạnh phúc xuất phát từ trong tim một cô tiểu thư từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng. Cô thích đưa bà La đi mua quần áo, cũng thích đưa đồng chí Cố ra bờ biển câu cá. Tuy bà La đi hết 3 dãy phố chưa vừa mắt được một cái váy, hay ông Cố bóp mồm bóp miệng không dám ho một tiếng suốt 3 giờ đồng hồ cũng chẳng câu được con cá nào, nhưng cô thích được nhõng nhẽo bên họ, nói những chuyện vở vấn chẳng có đầu đuôi, được hít thở mùi khói thuốc lá man mác của ông Cố, hay mùi nước hoa Tresor của bà La, cùng phong cảnh trời xanh biển xanh, thấy cuộc đời sao mà yên ổn.
Thế mà, mỗi lần nhận điện thoại, nghe thấy giọng Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung, cô lại bất giác gọi “con chào bố”, “con chào mẹ” với giọng cung kính nhưng xa cách. Cô cũng sẽ nói “Bố chú ý sức khỏe nhé”, “Mẹ đừng làm việc quá sức”, nhưng vẫn có cái gì đó gượng ép không thể phủ nhận.
Có lẽ, nghe kĩ thì sẽ phát hiện ra, tuy đều là “bố”, “mẹ”, nhưng ngữ khí không giống nhau, khái niệm không giống nhau, càng không thể có tình cảm giống nhau.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ, mình thực sự cần một khoảng thời gian để thích ứng, để tìm được chút dũng khí, để hòa hợp, để tìm hiểu thêm, để bồi đắp thêm chút tình cảm. Cô biết, để có những thứ đó, không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Bởi vì, trái tim không giống như sỏi đá, không thể ghè đập, mà chỉ có thể vỗ về.
(8)
Cứ như thế, theo đề nghị của đồng chí Cố, trước đêm trung thu một ngày, công dân thành phố R và công dân thành phố F cuối cùng cùng tề tựu đông đủ tại trung tâm thành phố G trong niềm yêu thương con trai con gái vô hạn.
Ý muốn được ở chung với bố mẹ của Cố Tiểu Ảnh đương nhiên là không được phê chuẩn. Cuối cùng thì vẫn là Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung ở chung với Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, còn Cố Thiệu Tuyền và La Tâm Bình ở trong khách sạn gần chỗ Cố Tiểu Ảnh. Bữa tiệc tẩtrần được tổ chức tại chính khách sạn đó. Ăn xong, Quản Đồng đưa Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về nhà, Cố Tiểu Ảnh thì loanh quanh ở khách sạn với bố mẹ không muốn về.
Cố Thiệu Tuyền tựa vào thành giường vừa xem tivi vừa dạy con gái: “Giờ con đã là con dâu nhà người ta, đương nhiên là phải ở cùng bố mẹ chồng rồi”.
Cố Tiểu Ảnh tủi thân bĩu môi: “Nhưng có phải con dễ dàng được gặp bố mẹ đâu, con ở với bố mẹ đẻ mình thì có gì là không được chứ?”
La Tâm Bình thở dài: “Ảnh Ảnh, con buộc phải làm quen với cuộc sống như vậy. Lấy chồng rồi, không còn là trẻ con nữa, không thể việc gì cũng tùy tiện thích gì làm nấy, không được làm khó cho Quản Đồng”.
Thấy Cố Tiểu Ảnh cúi đầu không vui, La Tâm Bình vội nhìn chồng ra hiệu. Cố Thiệu Tuyền hiểu ý, liền làm ra vẻ hào hứng nói tiếp: “Ảnh Ảnh, ngày mai chúng ta cùng đi câu cá đi! Quản Đồng nói nó dẫn đường, vùng núi phía nam có hồ cá, câu xong có thể nấu ăn luôn!”
La Tâm Bình cũng hào hứng phụ họa: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đi câu cá. Ảnh Ảnh con nhanh về nhà ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm”.
Cố Tiểu Ảnh mặt mũi bí rị đứng lên, La Tâm Bình vừa mở cửa vừa dặn: “Hoàn cảnh sống không giống nhau, chắc chắn cũng sẽ có những khác biệt về thói quen, nếu không có trở ngại gì lớn, thì cứ coi như là không nhìn thấy nhé. Với bố mẹ chồng cần phải cung kính, cần khoan dung với Quản Đồng, biết chưa nào?”
Cố Tiểu Ảnh đứng ở cửa, ngoái đầu nhìn La Tâm Bình: “Mẹ, rốt cuộc là ai từ trong bụng mẹ chui ra chứ? Sao mẹ cứ phải đi lo lắng cho người ngoài thế nhỉ?”
La Tâm Bình thuận tay vỗ đầu con gái, than thở: “Cái con bé ngốc nghếch này, đến bao giờ thì con mới hiểu, dễ người dễ ta, phải biết đặt mình vào vị trí của người ta, mới hiểu được cái khó của họ con ạ”.
“Thôi con biết rồi, con biết rồi”, Cố Tiểu Ảnh lầu bầu đóng cửa, “bố mẹ ngủ sớm đi nhé, con không nghe giảng đạo nữa đâu
“Cái con bé này…” La Tâm Bình nhìn nhìn bóng Cố Tiểu Ảnh thất thểu ra về, không nén nổi thở dài.
Về đến nhà, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung đang ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy Cố Tiểu Ảnh đi vào, Quản Lợi Minh vui vẻ gọi: “Tiểu Ảnh, qua đây ăn hoa quả này”.
Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ dưa hấu trong đĩa, lại thấy nước dưa nhỏ trên sàn nhà, cười cười, chỉ vào phòng ngủ: “Bố mẹ ăn đi ạ, con đi thay quần áo đã”.
Quay người đi vào phòng, cô thấy Quản Đồng đang lục tìm đồ trong tủ quần áo, nghĩ ngợi, rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Quản Đồng nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, vẫy chiếc khăn mặt trong tay, cười hỏi: “Em về rồi hả?”
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày: “Sau lại bê thẳng dưa hấu lên bàn vậy? Sao anh không bổ ra miếng nhỏ rồi dùng dĩa mà ăn? Anh nhìn xem nước dưa hấu rơi đầy xuống sàn nhà rồi...”
Quản Đồng giật mình, rồi cười cười: “Vậy để lát nữa lau sàn lại”.
“Anh nói nghe thật nhẹ nhàng” - Cố Tiểu Ảnh hạ giọng, càng khó chịu: “Nhỡ bố mẹ anh dẫm phải nước dưa, rồi đi một vòng quanh nhà, chỗ nào cũng đầy vết chân dính nhơm nhớp, anh còn không đi lau, cứ đứng nói chuyện mà không đau lưng à”.
Quản Đồng nhíu mày: “Đợi lát nữa rồi anh lau”.
Cố Tiểu Ảnh còn định nói thêm, nhưng nhớ lại lời mẹ nói: “không được làm khó cho Quản Đồng”, cuối cùng đành nhịn, quay người thay quần áo ngủ.
Quản Đồng cầm hai chiếc khăn rửa mặt đi ra khỏi phòng, Cố Tiểu Ảnh loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Bố, đây là khăn rửa mặt, bố cầm lấy dùng… Ối, bố cẩn thận, đừng dẫm vào nước dưa hấu...”
Không hiểu sao, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy lòng thật nặng nề, như bị chặn bởi một hòn đá vô hình.
Mười phút sau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung tắm xong, vào phòng khách ngủ. Cố Tiểu Ảnh ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm, Quản Đồng lại đẩy cửa đi vào. Cố Tiểu Ảnh bất giác quay đầu lại, thấy anh sắp ném quần áo bẩn của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung vừa thay ra vào giỏ đựng đồ bẩn. Ngồi cách cửa nửa mét, Cố Tiểu Ảnh loáng thoáng ngửi thấy mùi lạ… một giây sau, nhanh như ánh chớp, ngay lúc tay Quản Đồng thả chỗ quần áo bẩn đó vào giỏ, Cố Tiểu Ảnh đã cuống cuồng đứng dậy, lôi ngay quần áo lót của mình ra khỏi giỏ.
Quản Đồng ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì”, Cố Tiểu Ảnh ôm quần áo cười gượng gạo, “quần áo bẩn trong giỏ đều phải giặt máy, nhưng quần áo lót giặt tay thì vệ sinh hơn”.
Quản Đồng gật gật đầu, quay người đi ra ngoài, thì thấy Cố Tiểu Ảnh cầm giỏ quần áo bẩn hấp tấp đi theo sau anh. Quản Đồng ngạc nhiên quá, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Giặt quần áo!” - Cố Tiểu Ảnh chỉ vào cái giỏ nhựa trong tay mình, tỏ vẻ bình thường, “Rỗi rãi thì làm thôi!”
“Giặt quần áo vào lúc này á?” - Quản Đồng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Đã chín giờ hơn rồi, ngày mai hẵng giặt”.
“Việc hôm nay chớ để ngày mai”, Cố Tiểu Ảnh vừa đổ chỗ quần áo trong giỏ vào máy giặt vừa nói, “ngày mai còn đi chơi, lúc về rồi còn hơi sức đâu mà giặt quần áo nữa!”
Quản Đồng thấy cũng đúng, nên không phản đối nữa, quay người vào phòng đọc báo. Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn theo bóng Quản Đồng, chẳng biết phải nói gì, chỉ thở dài, lại quay lại cẩn thận giặt chỗ đồ lót.
Vừa giặt cô vừa suy nghĩ, vừa rồi mình thực sự ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nồng, chỉ có điều không biết là của Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung. Chỉ nghĩ đến chuyện bỏ quần áo của mình vào giặt chung, đã thấy buồn nôn. Thật xin lỗi, cô không hề muốn dùng từ đó, dù gì cô đã dũng cảm lấy Quản Đồng, những khác biệt trong cuộc sống không phải là không dự đoán được trước, chỉ có điều cô chưa nghĩ đến: khi ngửi thấy mùi này, cô thực sự muốn buồn nôn.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Trong đêm yên tĩnh, cô vừa giặt vừa suy nghĩ lan man đến tận đẩu tận đâu, còn lại đầu óc thì trống rỗng.
Buổi sáng ngày thứ hai, cả đoàn người bước lên xe đi về vùng núi phía nam. Quản Đồng, Quản Lợi Minh, Tạ Gia Dung ngồi taxi đi trước dẫn đường, La Tâm Bình lái xe theo phía sau, trong xe là Cố Thiệu Tuyền và Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh ngồi ghế sau, suốt dọc đường nói không ngớt miệng, cuối cùng đến La Tâm Bình cũng phải hỏi: “Ảnh Ảnh, con không thấy mệt à?”
Cố Tiểu Ảnh cười hi hí, từ phía sau với lên túm lấy vai La Tâm Bình: “Con chẳng thấy mệt gì cả, cứ ở bên cạnh bố mẹ là con thấy vui rồi! Nếu ba người chúng ta cứ được ở bên nhau mãi thế này thì tốt quá”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ