XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Chưa nói hết đã bị La Tâm Bình mắng: “Bỏ tay ra đi, con không thấy mẹ đang lái xe à?”

Cố Tiểu Ảnh im bặt, thu tay lại, im lặng một giây rồi như nhớ ra gì đó hỏi: “Mẹ, mẹ từng cùng sống với ông bà nội con bao giờ chưa?”

La Tâm Bình vừa lái xe vừa liếc vào gương chiếu hậu: “Sao con lại nghĩ đến vấn đề đó?”

Cố Tiểu Ảnh nhăn nhó khổ sở: “Con phát hiện ra, tuy bố mẹ chồng con bản tính rất tốt, cũng đối xử tốt với con, nhưng cũng không thể nào hợp nhau được, chẳng có một chút tiếng nói chung nào, rất khó sống cùng nhau”.

La Tâm Bình quay đầu nhìn Cố Thiệu Tuyền, Cố Thiệu Tuyền nhìn lại tỏ ý: “Em nói đi”. La Tâm Bình bèn trả lời: “Thời gian mẹ sống cùng bà nội con không nhiều, cũng chỉ hơn một năm thôi. Khi con tròn một tuổi, ông bà nội con sang nhà chú con ở”.

“Thếô con sống với ông bà nội có vui vẻ không?” - Cố Tiểu Ảnh tựa đầu vào khoảng giữa hai chiếc ghế, tò mò hỏi.

“Nói đến chuyện này, thì mẹ quả là phục cô con”, La Tâm Bình thốt lên. “Cô con đã sống với bà nội mười năm, chưa bao giờ bực tức, chưa bao giờ cãi cọ. Dù rằng cô chỉ tốt nghiệp trung học, cũng chẳng được học hành gì nhiều, nhưng những lời cô nói lại rất có lý. Mẹ cũng học được ở cô rằng, những đạo lý chân thật hữu ích nhất, thường là chẳng có liên quan gì đến học vấn”.

“Cô con nói gì vậy ạ?” - Cố Tiểu Ảnh vươn cổ ra, mở to mắt nhìn nhìn La Tâm Bình .

“Chính là nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu đấy, đạo lý mà cô con nói ra đơn giản vô cùng.” - La Tâm Bình như đang suy tư: “Cô con nói giữa mẹ chồng và nàng dâu vốn chẳng có cái nút nào thực sự khó tháo, nếu không thích cơm mẹ chồng nấu, thì giả bộ ăn vài miếng, rồi đi mua thứ gì mình thích ăn cho no bụng là được rồi; nếu không thích nghe lời bà nói, thì coi như vào tai này ra tai kia, cứ coi như mình bị điếc tạm thời thôi; nếu không thích cách bà chăm sóc trẻ con, thì cứ nghĩ mà xem, nó rốt cuộc cũng là cháu ruột của bà, có mời mười bảo mẫu thì cũng chẳng yên tâm bằng để bà chăm cháu. Bởi thế chẳng cần phải tranh giành với bà chuyện chăm trẻ như thế nào, dù sao thì rồi bọn trẻ cùng đi mẫu giáo, đi học, rất nhiều kiến thức sớm muộn rồi cũng sẽ được thầy cô dạy bảo. Chỉ cần bà chăm sóc cháu chu đáo, khỏe mạnh, biết ăn biết ngủ đã là thành công lớn rồi. Thực ra thì người ta cũng đâu phải có nghĩa vụ chăm sóc con cho mình. Trên đời này rất nhiều việc đều như vậy, chỉ cần chính mình không coi đây là vấn đề, thì chuyện có to nữa, cũng chỉ như là chuyện nhỏ”.

“Cô con thật là vĩ đại”, Cố Tiểu Ảnh lẩm bẩm, “nhưng con không làm được. Mẹ ơi, con biết những đạo lý trên đều đúng, nhưng thực sự vẫn không thể làm nổi. Con không chịu nổi việc bố chồng con lấy đầu đũa xỉa răng, cũng không chịu nổi việc mẹ chồng con hắt hơi vào giữa mâm cơm. Con chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi trên quần áo họ là đã thấy ruột gan đảo lộn… Con thực sự không thể tưởng tượng được nếu có một ngày phải sống chung trong một căn nhà, con sẽ phải làm thế nào?”

“Ảnh Ảnh!” - Cố Thiệu Tuyền cuối cùng cũng lên tiếng, “Khi con đã chọn việc lấy Quản Đồng, thì con phải hiểu, lấy chồng không có nghĩa là lấy một người đàn ông, mà là lấy cả một gia đình; còn con ở vào vị trí thế nào trong cái gia đình đó, thì còn xem con có thể động não được không. ho cùng, hôn nhân không chỉ là một trạng thái, mà là một tri thức!”

“Bố, lời lẽ của bố cứ như một nhà văn chuyên nghiệp ấy”, Cố Tiểu Ảnh cười ngất, “không thể ngờ được một người ngày ngày viết công văn lại có thể nói những lời mặn chát như thế này”.

“Lượng muối bố ăn còn nhiều hơn lượng gạo con ăn đấy”, Cố Thiệu Tuyền quay đầu trừng mắt nhìn con gái, “nghiêm túc chút đi!”

“A, đổi chủ đề nào”, Cố Tiểu Ảnh vui vẻ dựa lưng vào ghế, “chủ đề này quá khó, con không hiểu nổi. Đợi đến lúc buộc phải sống chung thì tính tiếp vậy, giờ vẫn còn quá sớm. Mẹ chồng con đã nói rồi, bao giờ con sinh con sẽ khăn gói quả mướp lên sống cùng. Vì thế, con cứ để muộn thêm vài năm mới sinh con”.

“Con bé này sao càng ngày càng ăn nói văng mạng thế nhỉ?” - Cố Thiệu Tuyền trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Con không định trốn tránh trách nhiệm đấy chứ?”

La Tâm Bình thì nhíu mày: “Thế hệ các con quả là ít trách nhiệm, chuyện gì cũng chỉ căn cứ vào cảm giác cá nhân, nói đến những vấn đề nghiêm trọng là lảng tránh, được ngày nào hay ngày ấy, chẳng bao giờ suy nghĩ xa cả. Hai vấn đề này có nhất thiết phải liên quan không? Hơn nữa, một cô gái lớn tuổi rồi mới sinh con đều không tốt cho cả mình lẫn con, con có biết không hả?”

“Á, đau đầu quá!” - Cố Tiểu Ảnh ngồi bò ra ghế sau, lấy gối ôm chụp lên đầu kêu ca: “Mẹ lại giảng đạo rồi!”

La Tâm Bình chán nản nhìn sinh vật đang lăn lộn trên ghế sau, thở dài, chẳng nói gì nữa.



(9)

Nửa tiếng sau, cả đoàn người cuối cùng cũng hùng dũng đến được vùng núi phía nam, là một khu trang trại mà Quản Đồng đặt trước. Bên hồ cá, đã cắm sẵn cần câu. Ông Cố thấy mấy cái ghế băng đặt sẵn, sướng quá vội chạy đi thuê cần, rồi cẩn thận mắc mồi vào lưỡi

Quản Lợi Minh vừa bước qua cổng đã kinh ngạc nhìn Quản Đồng: “Con đưa bố mẹ ra cái hồ cá này để câu cá sao?”

Quản Đồng gật gật đầu, giải thích cho Quản Lợi Minh: “Người thành phố muốn đổi gió, cuối tuần thường ra ngoại thành hái rau, câu cá, nghỉ ngơi, giờ rất phổ biến”.

Quản Lợi Minh trợn tròn mắt: “Hay quá nhỉ, khó khăn lắm mới được làm người thành phố, lại còn phải tốn tiền để về nông thôn hái rau, câu cá? Sao người thành phố lại không biết hưởng thụ đến thế nhỉ? Có người đút cơm vào mồm cho không thích, lại còn thích tự mình động tay động chân? Người nông thôn chúng ta...”

“Bố”, Quản Đồng nhíu mày, ngắt lời Quản Lợi Minh, “nếu bố không thích câu cá, thì phơi nắng, qua bên kia nằm nghỉ”.

“Phơi nắng á?” - Quản Lợi Minh lại càng thấy khó hiểu, “Phơi nắng thì cần gì tốn tiền tìm chỗ mà phơi? Bố thấy cái sân phía dưới nhà con cũng phơi được”.

Cố Tiểu Ảnh ngồi cạnh bố, vừa nhìn ông Cố câu cá vừa xem Quản Đồng nói chuyện với bố, không nhịn nổi cười. Đang vui thì bị bố đập cho một cái vào đầu: “Ảnh Ảnh, con đi hỏi Quản Đồng xem có nước uống không, ngày hôm nay nóng quá”.

Cố Tiểu Ảnh hiểu là ông Cố muốn cô đến giải vây cho Quản Đồng, trề môi nói: “Bố cần nước thì con đi lấy cho, hỏi Quản Đồng làm gì? Người ta là thư ký Tỉnh ủy, chứ có phải là thư ký của con đâu. Bố đừng có làm phiền bố con người ta đang tâm sự”.

Ông Cố không nhịn được bật cười, quay sang bà Cố đang nghịch máy ảnh nói: “Con gái bà nếu sinh vào thời chiến, thì chắc là loại thấy chết không cứu đấy nhỉ?”

Bà Cố lườm Cố Tiểu Ảnh một cái, tiếp tục chơi máy ảnh, tiện miệng trả lời: “Nó không sinh vào thời chiến thì cũng đã đủ thấy chết không cứu rồi”.

Cố Tiểu Ảnh chẳng cãi, chỉ ngồi một bên cười híc hí

Rất nhanh đã đến buổi trưa, mấy người câu lên được hơn chục con cá, thế cho nên bữa trưa đương nhiên chỉ có toàn cá là cá: cá chua ngọt, cá ngũ liễu, da cá trộn nộm, canh cá… một bàn tiệc vô cùng phong phú. Cố Tiểu Ảnh mải ăn quên cả nói chuyện, có lẽ cũng rất ít khi cô lại “kiệm lời” như thế, nên cuối cùng đến ông Cố cũng thấy bữa cơm này lặng lẽ quá, đành cố gắng gợi chuyện cho bữa ăn sôi nổi.

Vì ông Cố luôn quý Quản Đồng, Quản Đồng cũng khâm phục tài viết lách của ông Cố, nên hai người nói chuyện lúc nào cũng rất vui vẻ. Lại thêm bà Cố vừa tham gia một hội nghị của tỉnh, nên mấy người bắt đầu chuyện trò từ tình hình đại cục của tỉnh này, rồi dần chuyển sang tình hình kinh tế chính trị, thể thao văn hóa, càng nói càng hứng khởi.

Cố Tiểu Ảnh vừa nghe họ nói chuyện vừa cảm khái nhớ lại ba năm trước, lần đầu tiên cô đưa Trần Diệp về nhà gặp bố mẹ. Vì cô thích, nên ông Cố bà Cố không có bất cứ ý kiến gì về Trần Diệp. Họ tiếp đãi anh rất nhiệt tình, ông Cố còn ngày nào cũng xuống bếp tự làm món tủ, nhưng cuộc nói chuyện giữa họ thì luôn giữ kẽ, người hỏi người đáp, lịch sự nhưng không nhiệt tình.

Cho đến lúc gặp Quản Đồng, khi đưa anh về nhà, Cố Tiểu Ảnh mới biết, thực ra không phải bố mẹ không thích Trần Diệp, mà là vì có khoảng cách rất lớn: họ không biết ai là Mendelssohn, ai là Brahms, cũng không biết thế nào là quãng, là nhịp; đến khi gặp Quản Đồng, cô mới nhìn thấy sự tán thưởng của bố mẹ đối với con rể là do họ hiểu biết lẫn nhau.

Trong cơn gió đầu thu vẫn còn mang chút nóng nực, Cố Tiểu Ảnh vừa ăn cá vừa quay đầu nhìn Quản Đồng, ánh mắt lấp lánh ấm áp mà chính cô không hề hay biết.

Cho đến khi có tiếng Quản Lợi Minh gọi, mới kéo Cố Tiểu Ảnh quay trở về thực tại.

“Tiểu Ảnh” - Quản Lợi Minh cơm no rượu say xong mới cười tít mắt gọi con dâu, “năm nay con hai mươi sáu tuổi rồi nhỉ?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Ân Oan Giang Hồ
» Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi
» Ông chủ kiêu ngạo
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt