Cố Tiểu Ảnh vừa cắn một miếng cá to vừa mơ hồ nhìn Quản Lợi Minh
Quản Lợi Minh hài lòng nhìn Cố Tiểu Ảnh: “26 tuổi là được rồi, cũng vừa đẹp, mẹ con bằng tuổi con thì Quản Đồng đã ba tuổi rồi, các con cũng nhanh nhanh lên!”
Cố Tiểu Ảnh há mồm nhìn Quản Lợi Minh, giật mình, miếng cá gắp trên đũa rơi đánh “tách” xuống bàn, bắn lên mấy giọt dầu. Quản Đồng với ông Cố đang nói chuyện vui vẻ, nghe thấy thế cũng ngạc nhiên quay lại nhìn.
Vừa đúng lúc thấy Quản Lợi Minh hài lòng dặn dò: “Quản Đồng 32 rồi, cũng không còn nhỏ nữa, các con cũng nhanh nhanh lên, giờ này năm sau là bố mẹ có cháu bế rồi!”
Cố Tiểu Ảnh nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Bố, chúng con vẫn còn trẻ, cũng không vội gì”.
Không đợi nói hết câu, Quản Lợi Minh đã nói ngay: “Sao lại không vội, các con bao nhiêu tuổi rồi? Bố đã chả nói trước là học nghiên cứu sinh làm cái gì, chẳng có tác dụng, lại ảnh hưởng đến chuyện lấy vợ sinh con sao. Con xem trong thôn mình ấy, những người bằng tuổi bố, nhà nào cũng có cháu cả rồi, chỉ có bố là chưa có, mà cũng mới vừa có con dâu, thật là mất mặt quá”.
“Bố”, Quản Đồng xịu mặt: “Việc này chúng con có dự định riêng, bố đừng can thiệp”.
“Dự định á? Bọn trẻ các con thì có dự định gì chứ?” Quản Lợi Minh rất không vui, “Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại chẳng sốt ruột gì thế? Nếu ai cũng giống các con, đều không muốn sinh con, thì đất nước chúng ta còn phát triển thế nào được? Tiến bộ thế nào được?”
Cố Tiểu Ảnh ho lên một tiếng, vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ khá bình thản của ông Cố và bà Cố, vẫn thản nhiên ăn như bình thường. Cố Tiểu Ảnh nhìn là biết ngay bố mẹ mình cũng đang sắp chết nghẹn đến nơi, nhưng bản lĩnh thì rõ ràng là cao hơn cô nhiều, nên mới có thể làm ra bộ như không thế kia chứ?!
Cố Tiểu Ảnh không nén được nghĩ thầm: Đúng là gừng càng già càng cay..
Kết quả là người cuối cùng không kìm chế được là Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh lần đầu tiên thấy anh bực bội đến thế.
Nguyên nhân là câu nói châm ngòi của Quản Lợi Minh: “Bố không cần biết các con ở thành phố thế nào, ở nông thôn chúng ta, người đàn ông là phải nuôi gia đình, đàn bà thì sống chết gì cũng phải đẻ con! Mấy thứ các con nói bố nghe không hiểu, và cũng chẳng muốn nghe, nào là việc riêng, nào là bận rộn… trái đất này không có các con thì không quay được hay sao? Bố chỉ biết rằng: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [1">…”
[1"> Trong ba tội bất hiếu, tội không có con nối dõi là nặng nhất.
Chưa nghe hết, Quản Đồng không thể nhịn nổi nữa ngắt lời: “Bố!”
Anh còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên như nhớ ra gì đó ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Ảnh đang vừa uống nước vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, cuối cùng đành nén những lời định nói lại.
Ông Cố đến lúc này cũng nhận thấy nếu mình không ra mặt kết thúc câu chuyện thì quả thực là không được, bèn dũng cảm đứng lên, nói với Quản Lợi Minh: “Ông thông gia, không cần nói nhiều làm gì, chúng nó có suy nghĩ của mình, bậc cha mẹ chúng ta không cần lo nhiều làm gì, uống rượu uống rượu đi!”
Vừa nói ông vừa nâng chén rượu lên, bà Cố nhìn tình hình cũng vội phụ họa, nâng chén lên nói: “Đúng thế, đúng thế, các con nó cũng có suy nghĩ của mình, nói cho cùng, là chúng nó sống với nhau, chúng nó thấy hợp là được, con cháu có cái phúc của con cháu mà”.
Quản Lợi Minh vò râu trợn mắt nhìn Quản Đồng, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tạ Gia Dung đã quen với việc ngồi một bên không nói gì, chỉ cười hiền lành chịu đựng nhìn con trai và con dâu. Ánh nắng mùa thu sáng rực rỡ, cả gia đình họ ngồi dưới một bóng cây ngoài trời, dường như đang trở nên một đám rất ồn ào.
Vậy mà lúc Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn, thì thấy Quản Đồng hơi hơi nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự bực bội không thể che giấu.
Thế là, sự hoà bì cố gắng duy trì đến lúc mặt trời lặn. Lúc chạng vạng, cả nhà quay về, cùng ăn tối ở khách sạn trung tâm thành phố xong, ai lại về chỗ ở của người ấy.
Cố Tiểu Ảnh theo thói quen vẫn ở lại khách sạn nhõng nhẽo với bố mẹ rất lâu rồi mới nuối tiếc ra về.
Không ngờ, vừa bước vào cửa đã giật cả mình: trong phòng khách, hai bố con Quản Lợi Minh và Quản Đồng đang xoắn râu trợn mắt nhìn nhau!
Cố Tiểu Ảnh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi chiến tranh, mắt trợn tròn, mạch máu bắt đầu chảy rần rật.
Cô treo áo khoác lên mắc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chồng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn thái độ của Quản Đồng, rồi lay lay tay anh, gọi khẽ: “Quản Đồng?”
Nhìn thấy cô, sắc mặt của Quản Lợi Minh hơi chuyển biến, nhưng giọng nói thì vẫn rất cứng rắn, mắng nhiếc Quản Đồng: “Con không cho bố nói thì bố cũng phải nói, chuyện sinh con là chuyện lớn nhất cả đời người, ở nông thôn chúng ta...”
“Bố” - Quản Đồng nhíu mày, nói từng tiếng “đây không phải là nông thôn!”
Anh hít một hơi thật dài, giọng trầm xuống, trả lời: “Bố, đây là thành phố, không phải nông thôn. Dù có tình cảm sâu sắc hơn nữa đối với đồng ruộng, cũng chẳng có nhiều người nguyện cả đời làm nông dân! Chúng ta chăm chỉ lắm mới có thể cho con cái lên thành phố học, để được hưởng nền giáo dục tốt hơn, được nhìn thấy những thứ đẹp hơn, tại sao còn phải dùng những tiêu chuẩn của nông thôn để yêu cầu chính mình?!”
Anh ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc nhìn Quản Đồng từ trước đến nay, luôn nhẹ nhàng, chẳng bao giờ cáu gắt, bất giác nắm chặt lấy tay anh.
Quản Lợi Minh há mồm, nhưng chẳng nói ra được lời nào, cuối cùng “hừm” một tiếng, vẩy tay đi thẳng.
Quản Đồng nhìn theo, anh thở dài, cũng không nói gì.
Cứ như thế, buổi tối hôm đó không khí trong nhà hạ xuống đến nhiệt độ đóng băng.
Đêm xuống, Cố Tiểu Ảnh vẫn theo thói quen cuộn tròn mình trong lòng Quản Đồng, nhưng lần đầu tiên nằm trong lòng anh mà cô vẫn cảm thấy có sự chua xót mơ hồ nào đó trong lòng.
Trong đêm yên tĩnh, Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng hơi thở đều đều của Quản Đồng, cô không ngủ nổi.
Cô ngắm kĩ khuôn mặt Quản Đồng trong ánh sáng lờ mờ, giơ tay ra, lướt ngón tay men theo lông mày xuống.
Anh ngủ lặng yên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Thực ra Quản Đồng rất ít khi kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe về những nỗi khổ mà mình phải chịu khi còn nhỏ. Cố Tiểu Ảnh dường như cũng không ngờ rằng, với một người thiếu niên ở nông thôn như Quản Đồng, khổ nhất lại không phải là sự thiếu thốn về vật chất, mà là áp lực về tâm lý, là áp lực của tinh thần nhất quyết phải thoát khỏi nông thôn.
Có lẽ, Cố Tiểu Ảnh thực sự đã lớn lên trong nhung lụa. Trước đây, cô chưa từng biết, Quản Đồng tuy ít cáu ít bực, nhưng nội tâm lại mẫn cảm đến thế.
Cố Tiểu Ảnh không thể hình dung nổi những cảm giác trong lòng mình lúc này, có lẽ cô nên mừng vì giữa sự mâu thuẫn giữa vợ và bố mẹ, anh vẫn đứng về phía cô. Nhưng thật kì lạ, lúc này, cô lại chẳng mừng chút nào.
Bởi vì, cô muốn anh được thoải mái, không có chút gánh nặng và áp lực nào để tiến lên phía trước, tiến theo con đường mà anh đã chọn. Nhưng thực tại thì, anh đang phải chống chọi với áp lực từ nhiều phía, mà đáng buồn là ở chỗ loại áp lực đó, anh không thể né tránh.
Vào cái mùa đông của tuổi 20 Cố Tiểu Ảnh đã biết cuộc sống của mình thật sự giống như một vở kịch có buồn có vui, có cay có ngọt. Cuộc sống như thế không thể thiếu những điều lặt vặt, nhưng chắc chắn không nhạt nhẽo.
Hai ngày ngoảnh đi ngoảnh lại đã trôi cái vèo. Cố Tiểu Ảnh còn chưa kịp nhìn lại tình cảm của mình dành cho “bố mẹ mới” ra sao thì cái tết trung thu đã hết. Ông Cố, bà Cố phải quay về phố F làm việc, ông Quản với bà Tạ cũng lo lắng cho nào chim, nào heo nhà nuôi, thế là tất cả lên đường về quê. Cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh lại trở về như những ngày tháng trước đây: lên lớp, soạn bài, viết luận văn, học tiếng Anh, viết tiểu thuyết , lòng bình thản và nhẹ tênh tênh.
Chiều thứ tư, Tiểu Ảnh có tiết 7 và 8. Tiểu Ảnh ngồi đọc báo trong phòng nghỉ của giáo viên trong khoa lúc chờ lên lớp. Giữa phòng là Giang Nhạc Dương đang rót nước uống, trông thấy Tiểu Ảnh thì vui mừng hớn hở chào hỏi:
- Ơ… cô giáo Cố hôm nay trông tươi tỉnh nhỉ! – Rồi chớp chớp mắt: Sư huynh nhà em dạo này vẫn ngoan chứ hả?
Tiểu Ảnh ngẩng đầu ngó anh ta rồi đột nhiên cũng cười khì:
- Thầy Giang, nghe nói độ này đời sống tình cảm của thầy phong phú lắm?
Giang Nhạc Dương giật mình, vội xua:
- Đừng làm hỏng thanh danh của tôi, tôi thật thà lắm đấy.
- Vâng, thật thà lắm. – Tiểu Ảnh lật báo gật gật – Thế sao theo như tôi đếm thì mấy tháng nay cậu phải đi xem mặt những mười mấy lần rồi? Cứ thế này thì có khi các cơ quan chính phủ, đơn vị doanh nghiệp, giới truyền thông giải trí rồi là từ tiểu học đến đại học ở cái phố G này đi đâu cậu cũng gặp người quen đấy...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ