- Thế tức là anh bảo em ngu muội à? – Tiểu Ảnh trừng mắt, phản ứng rất nhanh.
- Anh không bảo em ngu muội – Quản Đồng vuốt má Tiểu Ảnh – Nhưng nếu chỉ vì một cuốn sách mà em mất lòng tin thì đó là dấu hiệu của ngu muội.
Anh nhìn cô chân thành:
- Thật ra mọi cuộc hôn nhân đều có thử thách, nhưng rất ít khi lại gặp phải sóng gió bão bùng đến thế đâu. Phần nhiều không phải là những trận chiến của băng dính hai mặt, mà là những lặt vặt ở mỗi nhà thôi. Ví dụ như em cho rằng trong cuộc sống anh là một thằng ngốc, lại còn hay cáu kỉnh, nhưng anh có một đồng nghiệp, cô ấy cho rằng chồng cô ấy là người không có chí tiến thủ trong sự nghiệp, cứ nghĩ đến lại than vãn vài câu, lại có một cô khác sống với chồng, tuy không gặp những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nhưng lại phát hiện ra giữa chồng và bố vợ lại có những xích mích khó điều hòa – nói như em, thì cô này cũng là miếng băng dính hai mặt, giữa cha và chồng đấy chứ…
Nghe thấy những ví dụ như vậy, Tiểu Ảnh phì cười. Cô nghĩ, cuối cùng mình cũng đã hiểu, chàng trai khoa văn này còn là một nhà nghiên cứu cái đẹp, tuy trong cuộc sống là một gã khờ nhưng luôn luôn có những phát hiện logic rất vĩ đại.
Tuy bây giờ cô chưa thể hoàn toàn thấu hiểu, hay chấp nhận những lý lẽ của Quản Đồng, nhưng ít ra nói về mặt lý thuyết thì cách nói của anh ta cũng có thể chấp nhận được, hoặc cũng có thể nói là không thể bóc mẽ được nữa.
Cứ như thế, trước lúc đi ngủ, Tiểu Ảnh lại nghĩ về Trần Diệp, những lúc ấy cô cảm thấy một hơi ấm lan tỏa đến tận đáy lòng, không còn là cảm giác bồi hồi bất an như trước nữa
Cô thở dài đầy tâm trạng, có lẽ cô nên cảm ơn Trần Diệp, cảm ơn sự tuyệt giao của anh ta. Vì nhờ đó mà cô có dũng khí ân đoạn nghĩa tuyệt, giúp cô có cơ hội gặp Quản Đồng. Nghĩ đến đây, Tiểu Ảnh quay đầu lại, ngắm đôi mắt đang lim dim trong giấc ngủ yên bình bên cạnh mình. Cô ngắm anh sau khi đã trút bỏ cái vỏ khô cứng nơi bàn giấy, không cần che giấu điều gì trong bóng đêm tĩnh mịch, dưới ánh trăng khẽ xuyên qua cửa kính, trông thật thuần khiết, bình lặng.
Cô mỉm cười, quay mình lại, rúc vào lòng anh. Quản Đồng mơ mơ tỉnh tỉnh, dang tay một cách vô thức ôm chặt cô rồi ghém kín chăn sau lưng cô lại.
Trước lúc ngủ, Tiểu Ảnh nghĩ, có lẽ hạnh phúc là một thứ đơn giản vô cùng đơn giản đến mức ngay khi anh nửa mơ nửa tỉnh vẫn chỉnh lại góc chăn cho cô.
(4)
Không thể phủ nhận rằng, lúc gặp lại Trần Diệp, trong lòng Tiểu Ảnh có một cảm giác rất kỳ lạ. Đêm tháng mười, giữa phòng nhạc lung linh ánh nến, giây phút Trần Diệp bước lên sân khấu, trái tim Tiểu Ảnh khẽ thổn thức với một cảm giác khó tả.
Ngay lúc ấy, giọng nói của người dẫn chương trình bỗng trở nên xa xăm mơ hồ, cô đắm đuối nhìn bộ bốn nam nữ trên sân khấu kia. Người dẫn chương trình giới thiệu lần lượt từng người, đến Trần Diệp, người dẫn chương trình còn đặc biệt nhấn mạnh anh tốt nghiệp tại học viện Mozard, từng thi đỗ vào trường Đại học âm nhạc Vienna và biểu diễn nghệ thuật, lấy hai bằng thạc sĩ. Trần Diệp nghiêng mình cúi chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Trong lúc ấy, anh nhanh mắt liếc nhìn chỗ đứng của Tiểu Ảnh. Bốn mắt nhìn nhau, một nụ cời thầm kín nửa ẩn nửa hiện trên khóe môi anh.
Thính phòng yên ắng, Tiểu Ảnh biết là sẽ có bao nhiêu người con gái đã nghiêng ngả vì nụ cười ấy. Nhưng cô vẫn nhớ, năm ấy, tháng ấy, nụ cười này đã cho cô một mối tình thanh khiết nhất, đẹp đẽ nhất suốt cuộc đời. Cho dù bây giờ đã không còn gì, nhưng cô không thể phủ nhận rằng giây phút ấy dài như một quãng đời.
Cô nhìn anh, nhưng tay phải khẽ xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út trái một cách vô thức. Thực ra Tiểu Ảnh không biết gì về biểu diễn violon cả, kể cả trong khoảng thời gian hai năm yêu Trần Diệp, cô cũng chưa từng học một ngón biểu diễn nào, nhưng bảy năm kiếm miếng ăn trong học viện nghệ thuật, ít nhiều cũng rèn luyện cô trở thành một thính giả biết thưởng thức.
Nhờ đó, cô có thể nghe ra tiếng đàn của Trần Diệp đã khác một trời một vực so với ba năm trước. Điều ấy khiến cô vừa thấy xót lòng, vừa thấy khuây khỏa. Xót lòng là bởi vì thậm chí đến những người bạn đứng cạnh Trần Diệp cũng chưa thể thấu hiểu hết: để có một Trần Diệp như ngày hôm nay, hai người đã phải vứt bỏ những gì; khuây khỏa là vì: cho dù họ đã vứt bỏ điều gì thì vào ngày hôm nay, tất thảy đều đáng giá.
Chàng có thành công còn nàng có tổ ấm.
Chẳng còn gì hơn.
Buổi biểu diễn thành công hơn cả mong đợi, đến bản Divertimento K136, vô số thính giả đã thỏa mãn mỉm cười, có người còn khẽ gõ phách bằng ngón tay lên đầu gối vẻ đắm say. Nốt nhạc cuối cùng buông xuống, người ta đứng dậy tung hô với những tràng pháo tay nồng nhiệt. Bốn người nam nữ thanh tú, tay nâng đàn nghiêng mình chào khán giả. Tiếng vỗ tay mãi mà không dứt, Tiểu Ảnh cũng vừa vỗ tay vừa mỉm cười nhìn bốn tay đàn, vừa phảng phất nhìn xuyên thấu bốn bóng người kia mà thấy chính mình năm nao.
Tiếng vỗ tay ngớt dần, tiếng bước chân lạo rạo vang lên. Tiểu Ảnh quay về ghế ngồi của mình, Hứa Tân thấy phấn khởi vô cùng, quay sang hỏi:
- Chúng mình chào hỏi một câu rồi hãy đi?
- Ừ dĩ nhiên! – Tiểu Ảnh không thay đổi vẻ mặt, liếc nhìn cô bạn. – Lịch sự tí thôi, ít ra cũng phải tỏ ra cảm ơn người ta chứ!
Vừa dứt lời, cả hai đã nghe thấy có tiếng người gọi từ đằng xa:
-
Tiểu Ảnh và Hứa Tân cùng ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt Trần Diệp. Cách đó ba hàng ghế, anh đứng dưới sân khấu, lạc lõng giữa dòng người vẻ mặt căng thẳng, trông thấy hai cô gái, ánh mắt anh sáng bừng.
Chờ người ta đi vãn, Tiểu Ảnh đứng dậy, nở một nụ cười ấm áp và lịch sự nhìn Trần Diệp bước tới:
- Chào Trần Diệp, lâu rồi không gặp.
Trần Diệp cười bắt tay, nhìn Tiểu Ảnh rồi nhìn Hứa Tân:
- Hai bạn đến tôi vui lắm.
- Được xem diễn miễn phí mà lại! – Hứa Tân cười híp cả mắt. Chúc mừng anh biểu diễn thành công.
- Cảm ơn các bạn đã có lòng thưởng thức! – Trần Diệp cười.
- Trần Diệp này, không thể phủ nhận là càng ngày trông anh càng tây đấy! – Hứa Tân lắc đầu than thở. – Nhưng mà này, tôi phải công nhận trên sân khấu anh là người nổi bật nhất.
- Cảm ơn! – Trần Diệp cảm ơn một cách chân thành, hơi nghiêng đầu ngó Tiểu Ảnh, chỉ thấy cô đứng bên cạnh mỉm cười vô cảm, dường như đây chỉ là một cuộc gặp gỡ giữa Hứa Tân và bạn học cũ chứ chẳng liên quan gì đến cô.
Trần Diệp thấy có chút không vui, nhưng vẫn nở nụ cười thản nhiên.
Lúc ấy, điện thoại của Tiểu Ảnh rung lên những tiếng ù ù, cô vội vàng rút di động ra, vừa nhấc máy đã nghe tiếng Quản Đồng với giọng sốt ruột:
- Bà xã ơi em sắp v
- Anh xong việc chưa? – Tiểu Ảnh cười
- Rồi, vừa xong! – Quản Đồng nhìn đồng hồ - Gần 10 giờ rồi, anh qua đón em nhé.
- Không cần đâu, em đang đi với bạn học, bọn nó đưa em về được mà, anh yên tâm! – Tiểu Ảnh như chợt nhớ ra điều gì. – Em tưởng anh phải đi họp, sao chưa gì đã về nhà?
- Bao nhiêu người ở đó được rồi, cấp trên đặc cách cho anh nghỉ sớm! – Quản Đồng đáp. – Thế em mau về đi không lại muộn.
- Vâng! – Tiểu Ảnh cúp máy, ngẩng đầu thấy hai người đang nhìn mình chằm chằm mà giật mình, ngượng ngùng nói: Chồng tớ ấy mà, kiểm soát ghê lắm.
- Con ruồi này tiến bộ ghê! – Hứa Tân cười. – Ra ngoài chơi mà cũng biết báo cáo cơ đấy.
Hứa Tân vừa nói vừa trộm liếc Trần Diệp, trông vẻ mặt anh ta vẫn rất bình thường, đành cười nhạt:
- Thôi không làm phiền hai người nữa, muộn lắm rồi, mau về nghỉ đi, tớ còn có việc muộn tí nữa mới về. – Rồi lại nhìn Tiểu Ảnh mà rằng: Có thời gian thì bọn mình lại tụ tập.
Tiểu Ảnh cười, vẫy tay:
- Tạm biệt, chúc anh thành công!
- Cám ơn! – Trần Diệp gật đầu nói.
Ba người gặp gỡ nhau thế đó. Mãi đến khi lên taxi về nhà, Hứa Tân mới lườm Tiểu Ảnh:
- Không còn gì để nói, hai người nhạt nhẽo thật đấy.
Cô nhại lại giọng điệu của Tiểu Ảnh và Trần Diệp:
- Muộn rồi, về nghỉ sớm thôi. Chúc anh thành công. Cảm ơn.
Rồi lại bĩu môi:
- Cứ phải giả vờ.
Hứa Tân lại thở dài tặc lưỡi:
- Nhưng mà nói chung cậu cũng bình tĩnh ra phết đấy, bái phục!
Tiểu Ảnh “xí” một tiếng:
- Nói chuyện với người không liên quan thì không bình tĩnh sao được?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ