“Chị dâu, chị...” - Ngụy Diễm Diễm cuống lên.
“Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng!” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, lúc đi khỏi phòng quay đầu nhìn Ngụy Diễm Diễm, ánh mắt thản nhiên: “Em gái, không cần nói xa, cứ nói ngay anh trai em đấy. Anh ấy là người nông thôn, được như ngày hôm nay, không phải chỉ dựa vào cơ hội, mà cần phấn đấu nữa. Nói thẳng ra, người có thế thì cũng nhiều cơ hội hơn, nhưng chỉ cần em thực sự xuất sắc, thì cũng chưa chắc là không có cơ hội, có thể chị nói thế là hơi thẳng, nhưng em cũng cần biết, tất cả những người thành công, đều là những người hiểu rõ mình”.
Ngụy Diễm Diễm há mồm, muốn nói gì đó mà không nói ra được.
Cố Tiểu Ảnh nhìn thái độ của Ngụy Diễm Diễm, mỉm cười: “Thôi dậy đi, bữa sáng có bánh mỳ nướng, ăn sáng xong chị đưa em đi xem tận mắt, xem khi cơ hội là công bằng, thì trong số những người đều không có cơ hội như nhau, em có đủ xuất sắc không”.
Kết quả đương nhiên có thể nhìn thấy trước. Tháng ba vừa đúng là mùa tìm việc của các sinh viên tốt nghiệp, hội chợ tìm việc làm không rộng rãi lắm, đầy người là người. Cố Tiểu Ảnh kéo Ngụy Diễm Diễm chen vào, không biết đã bị bao nhiêu bàn chân giẫm vào, nhưng đi hết cả một vòng, cũng chẳng có công ty nào để mắt đến Ngụy Diễm Diễm.
Ngụy Diễm Diễm mặt đầy vẻ tức tối và không cam tâm, đứng giữa sân kêu ca: “Đúng là chẳng biết tôn trọng người khác, sơ yếu lý lịch chẳng thèm xem, vứt ngay vào cái thùng phía sau lưng. Khó khăn lắm mới có người xem sơ yếu lý lịch, nhưng nghe nói học trung cấp thì suýt trợn ngược cả mắt, lại còn cái người chủ quản của công ty gì ấy, đàn bà hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn đỏng đa đỏng đảnh, còn uốn éo giọng nói “Công ty chúng tôi chỉ nhận những nhân tài có kinh nghiệm làm việc”... nhân tài thật thì đã chẳng đến đây, mà bị công ty săn đầu người bắt đi từ lâu rồi!”.
Cố Tiểu Ảnh đứng bên cạnh, chẳng muốn nói gì, chỉ cầm một tờ giấy quảng cáo làm quạt, quạt lấy quạt để. Mùa xuân năm này thật kỳ lạ, mới có tháng ba mà đã gần 20 độ, Cố Tiểu Ảnh mặc chiếc áo len dày, nên thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang r
Ngụy Diễm Diễm càng nói càng tức, quay người kéo đồng minh: “Chị dâu, chị nói xem bọn họ đều đòi người có kinh nghiệm làm việc, đều không muốn tuyển người mới, thế thì những người mới tốt nghiệp như chúng em làm sao mà tìm việc được? Như thế không phải là cơ hội bằng không sao?”
“Chị nghĩ kinh nghiệm làm việc cũng chỉ là yếu tố để tham khảo thôi, nhưng đối với rất nhiều công ty, cũng không phải họ chỉ nhăm nhăm vào điều kiện này đâu.” - Cố Tiểu Ảnh vừa quạt vừa chậm rãi trả lời: “Phải biết là, phần lớn các cơ hội trên đời này, đều thuộc về một số rất ít người thực sự xuất sắc. Với loại người này, điều khó nhất không phải là tìm việc làm, mà là làm thế nào để trong số bao nhiêu công việc tốt, tìm ra một công việc thích hợp nhất với mình. Nhưng với những người không xuất sắc, đi đến đâu cũng là ngõ cụt”.
“Em biết, chị dâu chẳng cần phải nói em là loại người không xuất sắc”, Ngụy Diễm Diễm vừa nói vừa mếu máo, “Nhưng mẹ em nói chỉ cần em tìm được anh trai là có đường sống, em không nghĩ rằng chị dâu lại không thích em...”
“Thôi đi!” - Cố Tiểu Ảnh bực mình, “Chị nói chị không thích em lúc nào? Chị nói chúng ta cần phải đặt mục tiêu đúng... ở tình trạng của em, thì phải bắt đầu từ mức thấp nhất, từ công việc phổ thông, dù có khổ một chút, công việc không ổn định, nhưng coi như là tập luyện, nhưng nếu em muốn một bước lên trời ngay, thì chắc là không thể được”.
“Nhưng mẹ em nói...” - Ngụy Diễm Diễm vừa khóc vừa lại lôi mẹ mình ra nói. Cố Tiểu Ảnh muốn phát điên, không biết người mẹ này tẩy não cho con gái mình thế nào, vừa đúng lúc chuông điện thoại reo, Cố Tiểu Ảnh mừng rỡ vừa cầm điện thoại vừa ra hiệu cho Ngụy Diễm Diễm trật tự.
Kết quả là, chưa kịp chào hỏi gì đã nghe thấy tiếng Giang Nhạc Dương hốt hoảng: “Cố Tiểu Ảnh, có một học sinh đi khỏi trường, để lại một bức thư, nói là gửi cho cô, cô nhanh quay về trường giúp tìm người đi!”
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnh tưởng mình nghe nhầm, trợn mắt - “Học sinh nào vậy?”
“Giang Nhạc Dương nói nhanh, “Chính là sinh viên nói năng chẳng ra làm sao lớp cô...”
“Tôi biết rồi”, Cố Tiểu Ảnh ngắt lời Giang Nhạc Dương, “Trước khi thi liên thông thì tôi là chủ nhiệm lớp đó. Em đó giờ chẳng phải đã học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi còn gì, tại sao lại bỏ đi?”
“Không có thời gian nói nhiều đâu, cô mau đón xe về trường đi!” - Giang Nhạc Dương như sắp hét lên: “Tính mạng quan trọng nhất!”
“Tôi về ngay đây!” - Cố Tiểu Ảnh nói nhanh rồi ngắt máy, lao ngay ra ngoài, không đợi cái bóng chạy theo đằng sau hét: “Chị dâu, còn em thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhớ ra người họ hàng xa phía sau lưng, đúng là dở khóc dở cười, vội móc ra 100 đồng giúi vào tay Ngụy Diễm Diễm, nói nhanh: “Cầm tiền đi taxi về nhà, chìa khóa nhà đây, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh em, ở trường chị có chuyện gấp, chị phải về trường ngay”.
“Nhưng, chị dâu, em không biết đường”, Ngụy Diễm Diễm vẫn theo sau hét.
“Thế thì mới bảo em đi taxi!” - Cố Tiểu Ảnh quát, rảo bước chạy ra ngoài đường, vừa đúng lúc thấy một chiếc taxi chạy tới, Cố Tiểu Ảnh lao lên xe như một cơn gió, không đợi Ngụy Diễm Diễm chạy tới đã lao vút đi.
Đứng bên đường, Ngụy Diễm Diễm thấy chiếc taxi thoáng chốc đã mất hút, ngây người.
Lúc về đến khoa, văn phòng khoa đã đang hỗn loạn.
Cố Tiểu Ảnh thở dốc lao vào, thấy mọi người mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh. Giang Nhạc Dương bước thấp bước cao kéo Cố Tiểu Ảnh đến bên bàn, giọng gấp gáp: “Cô xem ngay đi, là viết cho cô, xem có tìm thấy manh mối gì không”.
“Gửi cho tôi sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy hai năm, em ấy học liên thông xong là đổi chủ nhiệm
Cô vừa nói vừa mở phong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, với nét chữ mềm mại con gái trải ra trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Cô Cố, chào cô.
Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinh hoạt bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các cuốn sách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết. Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên em đã vào lớp chuyên ngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?
Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm thấy mình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì chưa thỏa đáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cách nói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớp em nói, bài giảng của cô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảng rất hay, không hề thua kém ai. Trong bài giảng của cô, ngoài kiến thức, còn có đạo lý làm người, chúng em sẽ cảm ơn cô suốt cuộc đời.
Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính em cũng không ngờ đến.
Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớn hơn em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban đầu mình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự em không biết tốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như một con bù nhìn trong cái thân thể của chính mình, không kiểm soát được vận mệnh của mình, cũng không biết mình còn có thể làm được gì. Các hội chợ tìm việc làm trong thành phố có thể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳng có nơi nào nhận em. Nơi thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chê em là người ngoại tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anh chưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳng có nơi nào muốn em cả?
Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viên hiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng, ít nhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao nhiêu hồ sơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.
Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện nghệ thuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng không phải là rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng khuyến khích chúng em ra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu mới của trường mình xa quá, xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối, chẳng có những đài phát thanh, đài truyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũng không có. Từ trường vào đến thành phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánh quá, nên em cũng không dám về trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũng chỉ là trong mơ.
Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảng cáo tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi thì mới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nói rõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít tiền, nhưng lúc tìm việc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này không được tính. Cô ơi. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế, nhưng chính em cũng không biết, bốn năm trôi qua, rốt cục em học được cái gì?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ