Old school Swatch Watches
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Cẩm Tây, cô vẫn còn nhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Tây vẫn đang co rúm trên chiếc ghế sofa đối diện, nhẹ nhàng nói: “Hai năm trước, chính em là người gửi email cho cô, hỏi cô đã bao giờ từng muốn chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ hai, việc học rất vất vả, tính hơi nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu. Có lúc cô đãng trí bỏ quên bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô không biết tại sao em lại muốn hỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ không thoáng, nên đã viết cho em một bức thư rất dài để trả lời câu hỏi này của em. Lần lên lớp sau đó, nhìn vào ánh mắt em, cô biết, em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh, em sẽ không muốn chết nữa”.

Cô nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng, sau hai năm, em vẫn tuyệt vọng. Cẩm Tây, là lỗi của cô, nếu lúc đó cô quan tâm đến em hơn nữa, luôn luôn quan tâm đến em, thì sẽ không có ngày hôm nay”.

“Thưa cô...” - Tống Cẩm Tây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu Ảnh không nhìn đến.

Cô vẫn nhắm mắt, dường như hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu: “Trước đây, cô có một người bạn cùng bàn rất thân, cô ấy là đại biểu của môn toán học trong lớp chuyên văn của bọn cô. Cô không giống cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt điểm 5, nên đến cô cũng biết, cô ấy cần thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì chắc không thi đỗ đại học được. Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung học, cô mắt nhắm mắt mở đăng ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó thì vào Học viện nghệ thuật không tính điểm toán, còn các môn khác cô thi điểm cũng khá, và thế là cô đỗ vào trường. Nhưng cô bạn kia lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính của một trường đại học phía nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy không vui vẻ chút nào. Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một ngày mình quay lại”. Điều này thì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng tin. Nhưng sau đó, đúng là cô ấy quay trở lại, nhưng mà là tro hài cốt của cô ấy”.

Tống Cẩm Tây chầm chậm, chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh vẫn mệt mỏi ngồi tựa vào sofa, nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt cô đang nhắm nghiền.

“Đó là năm thứ ba đại học, trường cô ấy phát triển đảng viên là sinh viên. Cô ấy là người thích phấn đấu, không thắng được nhóm cán bộ lớp thì đã đành, đằng này không ngờ cũng không quay nổi mấy sinh viên đã từng thi lại. Cô ấy lên khoa đấu tranh, nhưng các thầy cô phê bình cô ấy thích hư vinh, bạn bè chê cười cô ấy là tự đánh giá mình quá cao. Cô ấy nhất thời không suy nghĩ thoáng, nên đã uống thuốc ngủ liều cao,” giọng Cố Tiểu Ảnh bình thản đến lạnh người, Tống Cẩm Tây thở hắt ra, nghe thấy tiếng cô kể tiếp - “Nhưng được phát hiện rất sớm, đưa đi bệnh viện rửa ruột, cứu được”.

“Nằm trên giường bệnh, cô ấy gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy thì lo quá, cách nhau xa như vậy, cô nói khô cả nước bọt suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi thẻ điện thoại không còn một đồng, cô ấy mới đồng ý với cô trước khi cúp máy, nói là sẽ tiếp tục sống tử tế”, Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, giọng chua xót, “Nhưng chẳng ai ngờ, sau khi xuất viện, quay về trường, các giáo viên trong trường hơi tý lại lôi cô ấy ra mắng nhiếc, các bạn học thì trêu chọc gièm pha, ai cũng nói cô ấy bị điên, nói cô ấy đã muốn chết, lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của trường. Cô ấy như sắp phát điên, chịu đựng được hơn một tháng, nhưng tình hình chẳng có gì cải thiện mà càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, đến người của khoa khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô ấy. Cô ấy không trụ được, lại tìm đến cái chết. Trước khi tự sát, cô ấy gọi điện cho cô, muốn nói chuyện gì đó với cô. Nhưng lúc đó cô đang lên lớp, không dám nhận điện thoại, nên từ chối không nhận. Có lẽ chính vì cô không nhận điện thoại, càng khiến cô ấy nghĩ cả thế giới đều quay lưng lại với mình. Cô ấy cắt cổ tay, đến khi được phát hiện, thì máu đã nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường...”

Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Cẩm Tây: “Mấy năm nay, cô luôn nghĩ, nếu năm đó cô nghe cú điện thoại kia, thì cô ấy có chết không? Cẩm Tây, có thể em không biết, năm năm rồi, cô không có đủ dũng cảm thăm mộ cô ấy, cô sợ phải nhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở năm năm trước. Cũng có lúc cô gặp ác mộng, trong giấc mộng cô ấy nói: Tiểu Ảnh, mình tin tưởng bạn như thế, sao bạn lại không nhận điện thoại của mình? Cô ấy khóc trong giấc mơ của cô, nói rằng: đến cả bạn còn không cần tôi, Tiểu Ảnh, nên tôi chẳng còn gì nữa...”

Trong văn phòng yên tĩnh, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bật khóc: “Tống Cẩm Tây, hôm nay cô tìm quanh hồ, tìm trên núi, cô lo sợ biết bao chuyện em không còn sống nữa!!!”

Đêm khuya, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng cô vẫn cố nén, vì ngay từ đầu cô đã thấy không thể chịu nổi. Cô cũng hận là không thể cho Tống Cẩm Tây một cái tát, cô hận là không thể khắc dấu tay cái tát của mình vào tim Tống Cẩm Tây, để nó ghi nhớ suốt đời rằng: sinh mệnh của nó không phải chỉ thuộc về riêng bản thân nó!

Cố Tiểu Ảnh bật khóc hét to như xé giọng: “Tống Cẩm Tây, em không phải là từ kẽ đá chui lên, cũng không phải là từ kẽ đá mà lớn được bằng này! Tại sao em lại dám chết chứ? Em nói đi, tại sao em lại dám chết?! Em chết rồi, chẳng còn biết gì nữa, bố mẹ em sẽ thế nào? Chúng tôi sẽ phải làm thế nào?!”

Một giây sau đó, trong lúc đầu Cố Tiểu Ảnh quay cuồng, Tống Cẩm Tây đột ngột từ ghế sofa tụt xuống, ra quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh!

Nước mắt Tống Cẩm Tây trào ra, cô túm chặt lấy áo Cố Tiểu Ảnh, khóc to: “Cô ơi, em không muốn chết nữa đâu, nhưng em không thể chống chọi nổi nữa. Cô nói đi, em phải làm gì đây? Em còn có thể làm được gì? Em thi cao học phần thi viết không đạt, lại không tìm được việc làm, tất cả mọi người đều chờ đợi em làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đến tự nuôi sống mình em còn làm không nổi!”

Những đau khổ dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng ra, trong đêm yên tĩnh, giọng Tống Cẩm Tây sắc nhọn thê lương: “Cô ơi, em phải làm sao đây? Em không chết thì biết làm thế nào? Đúng, đúng là em ích kỷ, em không nghĩ đến người khác, nhưng đến chính mình, em còn không lo nổi, thì làm sao mà em nghĩ đến người khác được?”

“Bốp!” - Cái tát mà Cố Tiểu Ảnh kìm nén mãi, cuối cùng vẫn đậu trên mặt Tống Cẩm Tây!

Giây phút đó, cả hai đều sững sờ.

Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Ảnh mới hồi lại, vội vã quỳ xuống, vừa xoa má Tống Cẩm Tây vừa hốt hoảng hỏi: “Cô xin lỗi, Cẩm Tây, có đau không? Cô không cố ý đánh em, chỉ là vì cô quá lo lắng...”

“Em hiểu mà” - Tống Cẩm Tây bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô gái nhìn Cố Tiểu Ảnh, nước mắt lại trào ra, giọng nhẹ đến mức như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm như vừa rồi, thật là giống mẹ em... nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em có khổ tâm nữa, em cũng chẳng dám nói với mẹ...”

Cố Tiểu Ảnh sững người, trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm vào, nhỏ ra từng giọt máu.

“Gia đình em nghèo lắm, sở dĩ em học được xong đại học, là do sự giúp đỡ của bốn cô chú,” - Tống Cẩm Tây nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Ảnh, khổ sở kể, “Nhưng, sau khi vào Học viện thì em hối hận, vì với một đứa hoàn cảnh gia đình như em, thì không nên học nghệ thuật. Dù em có chăm chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền đi xem kịch nói, nghe hòa nhạc... Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu chỉ có xem sách giáo khoa, thì làm sao mà thi được điểm cao!”

Cô thổn thức: “Nhưng em không muốn chấp nhận thua cuộc, nên đã thi liên thông. Em muốn chứng minh người nông thôn như chúng em có thể học tốt được nghệ thuật. Dù đúng là từ nhỏ em chưa được xem tivi, xem phim, không được học nhạc học hát, em cũng không kém hơn người khác. Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng, đến khi tốt nghiệp rồi, em vẫn phải thừa nhận, em kém hơn các bạn, em kém hơn rất nhiều so với những sinh viên ngay từ nhỏ đã được tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng vấn, sự sáng tạo của họ luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt hình, các chuyến lưu diễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không biết...”

“Em tưởng rằng, thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở ra cho em một cánh cửa mới, giúp em bước vào một thế giới mới”, Tống Cẩm Tây cười đau khổ, “Nhưng, cô ơi, giờ thì em biết rằng, kể từ ngày em thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, ông trời đã đóng lại tất cả các cánh cửa. Nói theo lời của các bạn lớp em, thì đó là No way, No door, No window [1">”.

[1"> Tạm dịch: Mọi con đường, mọi cánh cửa đều đã đóng lại.

Cố Tiểu Ảnh trầm mặc.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bất lực về ngôn từ. Cô không biết nên nói gì, không biết phải làm gì mới hóa giải được cơn tuyệt vọng trong lòng người con gái này, nhưng cô biết, cô không thể bỏ đi, cô phải tháo được những cái nút thắt này thì mới có thể thoát ra được, nếu không, chỉ cần cô buông tay ra, cô gái này có thể sẽ lại một lần nữa bước vào con đường tuyệt vọng....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt