“Cô biết cô ấy?” Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiểu Lộc, Cổ Húc Nghiêu nhướn mắt đánh giá, cô gái không phải là có tình địch khắp thiên hạ đó chứ.
Tiểu Lộc mím chặt môi, sợ mình nói lắp, dùng hết sức mà lắc đầu.
“Đến thăm Khưu Sinh chứ? Bác sĩ nói sáng sớm cậu ta đã làm thủ tục xuất viện rồi, tôi vừa rồi từ nhà đến đây, không thấy cậu ta về nhà, chắc là đi thẳng đến chổ ngoại cảnh rồi.”
“Cái quảng cáo kia gấp lắm sao……” Tiểu Lộc mếu máo. Tên nam nhân chết tiệt, tốt xấu gì thì xuất viện cũng phải gọi điện thoại thông báo cho cô một tiếng chứ? Ê, cô chỉ là đau lòng cho chuyến đi công cốc của mình mà thôi, nhất quyết không phải là đang so đo anh có gọi điện báo cho cô hay không đâu đó nha!
“Đúng là rất rút, đàm phán hợp đồng với cô làm trễ vài ngày…..” Cổ Húc Nghiêu vốn chuẩn bị một đống lời quở trách cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Lộc, cũng liền từ bỏ, chuyển đề tài, ““Cô về nhà sao? Tôi lấy xe công ty đưa cô về, vừa lúc tôi cũng đi ngoại cảnh.”
“Kia…… Tôi có thể đi cùng không? Muốn gặp Khưu Sinh.” Tiểu Lộc chớp chớp hai mắt, rất là chờ đợi.
Sau một lúc do dự, Cổ Húc Nghiêu mới gật đầu. Không phải anh không chào đón Tiểu Lộc, mà là lo lắng Nguyễn Linh nhất định cũng sẽ ở đó, gặp mặt có lẽ lại thấy lúng túng khó xử. Huống hồ, may rủi tình địch gặp mặt, lúc không khống chế được, Khưu Sinh lại sẽ phân tâm, lần này không phải chỉ không may là gãy xương đùi thôi, ai cũng nói lòng đố kỵ của phụ nữ mà cháy lên cũng đủ để tự thiêu.
Thấy Cổ Húc Nghiêu đồng ý, Tiểu Lộc rất vui vẻ, lập tức lấy bó hoa và một đống hoa quả từ trong tay, đưa hết cho bệnh nhân mới tới, sau đó hí hửng theo Cổ Húc Nghiêu xuống lầu .
Nhưng mà, có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Ngay lúc bọn họ vừa xuống lầu, Tiểu Lộc bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước âm ấm bắt đầu lưu chuyển ngay bắp đùi của cô, đang dùng một loại thế thực hung mãnh phá tan hết thảy mà từ từ chảy ra. Đối với con gái mà nói, loại cảm giác này đúng là rất quen thuộc hết sức, Tiểu Lộc lập tức như hóa đá, động tác như đứng hình, xấu hổ nhìn về phía Cổ Húc Nghiêu.
“Sao vậy?”
“Tôi……” Phút chốc, hai má Tiểu Lộc đỏ bừng. Chuyện này phải nói như thế nào đây? Bà mẹ nó, thật thẹn nha, “Tôi không đi ngoại cảnh, anh cũng không cần đưa tôi về nhà , đột nhiên tôi nhớ tới có việc quan trọng, tạm biệt.”
Nói xong, cô “vèo” một cái, thoáng chốc liền chuồn mất, đi thẳng đến WC bệnh viện. Dù sao cảm giác sai lầm đôi lúc vẫn phải có, trước mắt xác nhận cái đã, không sao còn có thể lập tức phóng ra bãi đỗ xe ngăn xe Cố Húc Nghiêu lại, tiếp tục đi ngoại cảnh. Cho nên, động tác Tiểu Lộc rất nhanh, không bỏ lỡ một phút một giây nào.
Ngược lại khiến cho Cổ Húc Nghiêu không hiểu ra sao cả, phụ nữ đều phiền toái như vậy sao? Thật đúng là thủ trưởng thế nào thì dạy dỗ ra cấp dưới thế đó, có tố chất thần kinh giống nhau!
Chương 16
Sự thật chứng minh, Tiểu Lộc đoán đúng, may mắn là còn chưa làm bẩn quần, lại may mắn nữa là trong bệnh viện có siêu thị.
Vì để tránh rắc rối sau này, Tiểu Lộc mua thiệt nhiều ‘Sophie’, ôm một túi plastic thật to, cô cúi đầu, thong thả đi về hướng WC. Không dám chạy quá nhanh vì sợ vận động quá sức, tốc độ tuần hoàn máu sẽ tăng lên. Đi thật chậm, thế nên dọc trên đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, tỷ như có nên gọi điện thoại cho Khưu Sinh không? Nếu gọi không chừng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh thì sao; vậy rõ ràng chỉ cần gửi tin nhắn là được rồi, nhưng mà, nên nhắn cái gì thì tốt đây? Hình như không có gì để nói nha. Chẳng lẽ nói: Cố gắng làm việc, tôi sẽ sát cánh phấn đấu cùng anh sao?
“Trình Tiểu Lộc!”
Đột nhiên, một tiếng kêu to hung dữ truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc từ từ quay đầu lại, “Bác sĩ ca ca?”
Không phải là đến để phê bình quần áo của cô nữa chứ, có cần phải cố chấp như vậy không?
“Ôi, không tệ nha, miệng còn ngọt hơn trước kia nữa.” Bác sĩ ca ca vừa cười vừa bước tới, hai tay thọc vào túi áo blue trắng, cười hì hì, đánh giá Tiểu Lộc. “Không nhận ra tôi sao? Đả kích người ta rồi lại vờ như không quên sao?”
“Đả kích? Làm ơn đi, rốt cuộc là ai đả kích ai vậy……”
“Năm ngoái, ngày 6 tháng 10, cô đã nói: Nếu anh có thể trở thành bác sĩ, tôi họ Trình tên Tiểu Lộc đời này sẽ không gả đi được.” Anh ta đúng là tên thù dai, vì để khiến cô không gả đi được, , liều sống liều chết nhất quyết phải làm bác sĩ. Mặc dù, bây giờ anh chỉ có một ý niệm duy nhất là bỏ đi cái danh xưng này.
“……” Đúng là cô đã từng nói qua câu này, nhưng mà, người này với người khi đó cô hoàn toàn không có chút gì giống nhau nha. Tiểu Lộc kinh ngạc, há hốc miệng, cả nửa ngày mới thốt ra một cái tên: “Tô Phi?!”
Vừa dứt lời, Tiểu Lộc lôi cái túi ‘sophie’ to đùng từ trong túi xách lên,cũng theo tiếng ‘cách cách cách cách’ rớt ra lộp bộp, văng khắp nơi.
Trên đầu như có một đám quạ đen bay qua, sau lưng dường như lại có một luồng khí lạnh vô cùng mạnh mẽ thổi về phía cô, cảm giác ớn lạnh khiến cô rùng mình.
Tình trạng trong nhà ăn bệnh viên không phải tốt lắm, khung cảnh cũng rất ồn ào.
Nhưng mà, tất cả đều không quan trọng, Tiểu Lộc không quan tâm, cô chỉ có một thứ muốn chứng thực: “Anh thật là Tô Phi?”
Đã thay bộ đồng phục bác sĩ, Tô Phi nghe vậy, miệng hút cocacola, môi khẽ cười, khẽ gật đầu, xem như thừa nhận.
“Con mẹ nó……” Thừa dịp Khưu Sinh không ở đây, không có ai quản cô, Tiểu Lộc thừa dịp chửi ầm lên, “Anh đi phẩu thuật thẩm mỹ hả hả? Làm ở đâu vậy? Ai giới thiệu sao.”
Nếu không phải phẫu thuật thẩm mỹ, thì không biết gọi là gì nữa. Tuy cô và Tô Phi không tính là quen biết, nhưng cũng tuyệt đối không quên được dáng vẻ trước kia khó nhìn đến mức nào nha. Cặp mắt kính đó, còn to hơn cái của Harry Potter nữa; còn kiều tóc hả, y chang Altman, phải dùng thiệt nhiều gel mà cố định, nhìn sơ thì thấy vừa bóng loáng vừa đen thui, chính giữa lại dựng thẳng thành một hàng dài; còn nữa nha, trước kia mặt anh ta còn có rất nhiều mụn, vuốt một cái, sần sùi y tay áo da.Yu:hênlàemnókobịnóilàcáimặtnhưcáimền
“Hoàn toàn tự nhiên.”
“Hả?” Lừa ai chứ, làm như cô là con nít ba tuổi không bằng?
“Kính mắt có thể bỏ ra, mang kính sát tròng là được rồi; Kiểu tóc có thể thay đổi, chỉ cần nhà tạo mẫu tóc là đủ……” Tô Phi thật nhẫn nại, không nề phiền hà giải thích, cha mẹ đã dậy, hễ làm việc gì thì phải tận tình, không thể qua loa.
“Cái rắm nè, vậy đám mụn trước kia trên mặt anh đâu? Chí ít cũng phải có vài mụn chứ.” Tiểu Lộc vẫn kiên trì cho rằng đây chính là kết quả của việc phẫu thuật thẫm mỹ.
“Cái này thì, tôi có thể giới thiệu nhà chuyên môn về chăm sóc da ở bệnh viện chúng tôi cho cô, dùng tốt lắm nha.”
Tiểu Lộc há hốc miệng, cố gắng nhìn kỹ mặt anh ta để tìm chút sơ hở, , nhưng mà…… đúng là nhìn không thấy có dấu của phẩu thuật. Người ta thường nói sau khi bị kích động con người thường hay thay đổi triệt để, không lẽ anh ta bị cái gì kích động đến sao. Nghĩ nghĩ, Lộc cúi đầu tự ngắm bản thân mình rồi thầm hỏi, có phải cô cũng nên điểm tô cho đẹp bản thân mình không?
“Dạo này cô khỏe không?”
Đột nhiên, chẳng hiểu ra làm sao, Tô Phi lại thốt lên một câu nói không đầu không đuôi như vậy.
Tiểu Lộc chớp mắt, không hiểu được ý trong lời anh nói.
“Tôi nghe nói…… Nguyễn Linh và Thẩm Thần Xuyên đã kết hôn.” Tô Phi cười cười, cố sức dùng cách thức uyển chuyển để giải thích.
“Ah……” Tiểu Lộc cười cười, dùng ngón tay xoay xoay đùa nghịch ống hút trong ly coca, “Anh cũng có nghe nói sao? Vậy anh và Nguyễn Linh……”
Cô còn nhớ rõ, trước kia lúc nhìn thấy Tô Phi, thân phận của anh là bạn trai của Nguyễn Linh, sau này cũng không có nghe tin tức nói bọn họ chia tay. Tô Phi đã biết chuyện Nguyễn Linh kết hôn, vậy hẳn là có liên lạc với cô ấy rồi.
“Tôi còn mang máng nhớ được ít nhất có nói với cô nói hơn 242 lần, cũng không ngại mà lặp lại thêm một lần nữa, tôi và Nguyễn Linh chỉ là bạn bè!” Tô Phi không ngại phiền, nén giọng rít lên.
“Ai nha, anh cũng đừng xem tôi như người ngoài làm gì, cái gì ‘Chúng tôi chỉ là bạn bè hả’, loại lý do này các minh tinh thường dùng thoái thác, để ứng phó với đám paparazzi, anh cũng đừng lấy cớ đó trả lời cho có lệ với tôi, lúc trước rõ ràng Nguyễn Linh có nói cho tôi biết anh là bạn trai của cô ấy.” Tiểu Lộc còn nhớ rõ, lúc ấy khi Nguyễn Linh nói những lời này, trong giọng nói còn mang theo vài phần ngượng ngùng, rõ ràng là con gái đang yêu mới có biểu tình như vậy. Huống chi, Nguyễn Linh còn nói giữa hai người bọn họ đã phát sinh qua loại quan hệ kia, có cô gái nào dám lấy loại chuyện này ra nói dối chứ.
“Xem ra dù tôi có giải thích thế nào, cô cũng không nghe lọt lỗ tai?”
“Nghe cái gì hả…… Anh, anh không cần thiết phải giải thích với tôi nha, tôi cũng không phải là gì của anh.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ