“Dạ.” Khưu Sinh kinh ngạc một lát, mới trả lời. Lúc này mới nhận ra, thì ra người cha ở bất cứ đâu cũng đều giống nhau, chỉ cưng con gái nhà mình, đối với dáng vẻ không giận mà uy này, đúng là không khác ba anh gì cả.
“Ngây ngốc ở đó làm gì, mau giúp khuân hành lý về nhà đi.” Sau khi miễn cưỡng liếc mắt nhìn anh, ba Lộc tự nhiên bày ra tư thế ba vợ, bỏ lại mệnh lệnh, sau đó cười hì hì kéo con gái đi.
Khưu Sinh nheo mày, nhìn Tiểu Lộc và mẹ Lộc đều bỏ lại hành lý, sau một lúc lâu, đành phải nhận mệnh mà khuân hết đám hành lý lội bộ theo sau. Có lẽ, kiếp này anh đã định là bị đày làm nô tài nhà này rồi.
Mẹ Lộc từng nói, anh phải nắm chắt Tiểu Lộc, đám người theo đuổi Tiểu Lộc trong trấn họ có thể xếp đến tận cổng trấn. Chờ đến lúc đi qua đền thờ thật to, tiến vào sân sau nhà Tiểu Lộc, cuối cùng Khưu Sinh cũng hiểu rõ câu này, nhà họ …..kế bên là cổng trấn.
Nhà Tiểu Lộc rất to, rất giống khu nhà cổ ở Huy Châu, ba lầu, vuông vức, được bao quanh bởi một khu vườn. Giữa sân có một ao lớn, trong ao có hai ba đóa sen vừa nở, lớn nhỏ cũng chỉ hai ba đóa. Họ vừa đi băng qua sân, cửa đại sảnh bỗng nhiên mở ra, sau đó……Khưu Sinh lại một lần nữa bị một trần tiếng ra thảm thiết gào khóc làm rúng động.
“Thường về nhà xem, về nhà xem, chỉ đấm lưng hay bóp vai cho ba, người già chẳng hi vọng con cái phải cống hiến lớn lao thế nào, cả đời chỉ quan tâm chuyện bình an của con…….” (Yu: tên bài hát là 常回家看看)
Nếu một người đàn ông hát sai nhịp, cũng coi như ổn đi, nhưng mà, nếu ba bốn chục người đàn ông xếp thành một loạt, khuôn mặt dữ tợn cùng hát một bài vốn dĩ là phải êm ái, thì cái trường hợp này tuyệt đối là phi thường.
“Chẳng lẽ ba em cũng thích bỏ tiền thuê người áo đen?” Khưu Sinh khẽ nhếch môi, thật lâu sau cũng chưa khép lại, cuối cùng nhịn không được, kéo Tiểu Lộc lại hỏi. Anh có thể chịu được một hai cái phi thường chút đỉnh, nhưng sự thật là khó mà chấp nhận cả nhà đều phi thường thế này.
“Làm gì có, ba em là một người đàn ông chân chính, không làm mấy loại chuyện đó đâu.” Hiển nhiên là Tiểu Lộc đã quen với màn chào đón mỗi khi về nhà của mình, chỉ có thể nhìn chứ không trách.
“Đừng hát nữa, đừng hát nữa, dọa khách rồi kia. Tất cả lại đây đi, đây là con rể tôi đó!” Mẹ Lộc đắc ý kéo Khưu Sinh đến đứng trước một hàng người có sắc mặt dữ tợn kia, giống như bày hàng ra khoe triển lãm,“Anh chàng đẹp trai này đối xử rất tốt với Lộc bảo bảo nhà chúng ta. Một lát tôi lấy ảnh của nó đưa cho mọi người, mỗi người giữ một tấm, lần tới nếu nghe người trong trấn dám nói Lộc bảo bảo nhà chúng ta bị thằng xấu xa Thẩm Thần Xuyên kia vứt bỏ, thì lấy tấm ảnh chụp con rể dán ngay trán nó, để con mắt chó nhà nó nhìn cho kỹ một cái!”
“Đẹp trai, đẹp trai quá, đúng là không tệ.”
“Lộc bảo bảo quả là có tương lai, mắt nhìn người cũng thay đổi tốt lắm.”
“Còn đẹp trai hơn so với con rể nhà họ Lưu kia nhiều nha!”
Trong những tiếng bàn luận đó, Khưu Sinh và Tiểu Lộc chỉ có thể nhìn nhau mà không nói được lời nào, tiếp tục im lặng.
“……….” Sau một lúc ngại ngùng nhìn Khưu Sinh, Tiểu Lộc quay đầu đi chổ khác cười gượng. Cô lại không dẫn Thẩm Thần Xuyên về nhà, nhất định là mẹ cô đã đi rao khắp nơi, người trong trấn hẳn là đều biết cô bị người ta bỏ rơi rồi.
Vì thế, cuối cùng Khưu Sinh cũng bạc được, nhà Tiểu Lộc là mở sòng bạc, nhận thầu sự nghiệp đánh bạc của ‘Trinh tiết cổ trấn’ và bốn trấn phụ cận. Bây giờ ba Lộc đang một lòng một dạ muốn mở rộng thêm bản đồ sự nghiệp, để phát triển thành công ty nhỏ. Nhóm người hát bài ‘Thường về nhà xem’ này, thì ra chính là thành viên trong liên minh. Sau đó nữa, anh dần dần hiểu ra, thì ra, cái gọi là sòng bạc chính là phòng đánh cờ, ngoại trừ hai bô lão nhà họ Trình, còn lại đều thích gọi nó là……. phòng sinh hoạt của người cao tuổi……….
Chương 38
Đêm thứ nhất tại ‘Trinh tiết cổ trấn’ thật náo nhiệt
Nghe nói mẹ Lộc tìm đầu bếp của khách sạch nổi tiếng nhất trong trấn đến, tiệc cơ động bày khắp cả sân, phàm là có thể nói ra tên chủ nhà thì đều có thể vào góp vui. Kết quả là gần như cả trấn đều kéo đến, còn dẫn theo người nhà đi cùng! Nói cho đẹp là dì Paris sắp kết hôn lần thứ chín, định làm bữa tiệc đính hôn thật náo nhiệt.
Thật ra, theo như cảm nhận cá nhân của Khưu Sinh mà nói, anh mới là nhân vật chính.
Bởi tuyệt đại đa số người bước đến sân nhà họ Trình, câu đầu tiên đều là: “Anh chàng đẹp trai về cùng Tiểu Lộc đâu?”
Dựa theo tập tục của ‘Trinh tiết cổ trấn’, Khưu Sinh phải đáp lễ rượu từng người, may mắn đây chỉ là rượu gạo, uống nhiều cũng không mấy say. Uống rượu thì cũng không phải chuyện gì lớn lao để giận, cái làm cho anh giận nhất chính là bọn họ có cần nhất nhất không ngừng gọi anh là ‘Thẩm Thần Xuyên’ hay không?! Ngay cả người được giáo dưỡng thì cũng biết giận mà, thế nên Khưu Sinh đành nghiêm mặt, uống cạn một chén, lòng thầm mắng: Con mẹ nó! Cái tên Khưu Sinh không tốt sao? Dễ đọc dễ nhớ, chả lẽ lại khó nhớ hơn ‘Thẩm Thần Xuyên’ sao?! (Yu: vs mềnh thì tên nào cũng quái, cơ mà tên anh iu thì dễ đọc hơn. hý hý)
“Anh ấy là Khưu Sinh, tên là Khưu Sinh mà!” Tiểu Lộc bất mãn bày tỏ oan ức giùm anh.
Làm một đống tam cô lục bà đều ngạc nhiên, “Ý? Thì ra không phải gọi là Thẩm Thần Xuyên à? Mẹ con nói là rùa biển nha.”
“Rùa biển chết đuối, nhiễm HIV nên sức chống cự bị giảm, chết đuối rồi! Đây là con rể mới, gọi là Khưu Sinh! Cùng đọc theo tôi nào: Khưu Sinh……” Mẹ Lộc chạy đến hỗ trợ giải vây, “Nó đối xử rất tốt với Lộc bảo bảo, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ anh tuấn. Nhìn sao cũng thấy hơn con rùa kia, ánh mắt Lộc bảo bảo nhà chúng ta quả là không tệ.”
“A, Khưu Sinh, uống rượu uống rượu.” Nhóm tam cô lục bà có năng lực tiếp thu rất mạnh, thật ra gọi là gì cũng không quan trọng, quan trọng là…. Hắn là con rể nhà họ Trình, Trình Tiểu Lộc bị mẹ Lộc luôn miệng gọi là ‘hàng ế’ cuối cùng cũng được người ta lãnh đi rồi.
Khưu Sinh nguội lại gương mặt nghiêm, không nói gì, nâng chén.
Biểu tình của anh như thế khiến mẹ Lộc nghĩ anh bị rượu làm cho phát hỏa, lap75 tức đẩy con gái mình ra: “Tiểu Lộc, tiếp rượu!”
“Á? À….” Tiểu Lộc sợ hãi liếc mắt nhìn Khưu Sinh, đón lại là ánh mắt hờ hững của anh, có chút hoảng. Trong ấn tượng của mình, cô giống như vừa mới biết anh, anh chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô bao giờ, trước đây, tuy đều là lạnh lùng, nhưng cũng thật dịu dàng.
Chắc hẳn là giận thật rồi, Tiểu Lộc không nói hai lời nâng chén uống cạn, bắt đầu tiếp rượu thay Khưu Sinh.
Nhìn cô ứng phó với cả đám người, hết chén này đến chén khác, Khưu Sinh cũng không ngăn cản, chỉ châu mày quay đầu đi, lẳng lặng đánh giá cô. Mơ hồ như ngày đó, khi nhận được thiệp mời, cô cũng như vậy, miệng cứ nói nhảm, tự xưng là ngàn chén không say, kết quả là chỉ mới hai chai bia đã nằm úp. Bất giác đã một đường cùng cô đến bây giờ, ngay cả Khưu Sinh cũng không đoán nổi. Từ đầu, anh chỉ muốn tất cả đều thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ sự việc lại thuận lý thành chương đến nước này, mà anh …. Lại chưa từng có một ý nghĩ bài xích nào trong đầu.
Tất cả chuyện cũ, đều như sấm tự nhiên mà nổ.
Tỷ như lúc bị bỏ rơi cũng như bây giờ, cô điều có tửu lượng kém, cũng đều …. Chỉ cần một chút rượu cũng nổi điên.
Y như Khưu Sinh dự liệu, cho dù là rượu gạo, cũng có thể làm Tiểu Lộc say. Sau đó, cô hoàn toàn không nhìn ra nhóm tam cô lục bà kia nữa, trừng mắt nhìn họ, ôm cổ Khưu Sinh, phá lệ chủ động hiến hôn. Sau khi cảm thấy hôn đã rồi, cô mới làm vẻ mặt của nữ vương, xoay người về hướng nhóm bà cô kia hô to: “Người đàn ông này tên là Khưu Sinh! Không được gọi anh ấy là Thẩm Thần Xuyên, anh ấy sẽ giận, nếu anh ấy mà giận, tôi đào mồ cuốc mã tổ tiên mấy người lên hết à!”
“Phải hốt nhiều cốt như vậy thiệt mệt chết đi.” Anh chau mày, mỉm cười nhìn người phụ nữ ngồi trên đùi mình đang sắp ngã, vội nhanh tay giúp cô ngồi vững lại, để ô ngồi thoải mái một chút.
“Ha ha, anh theo giúp em…..”Tiểu Lộc cười ngây ngô, mơ màng nghe Khưu Sinh trả lời, cô cũng nói theo.
Hẳn là say không nhẹ, cứ thế thì không chừng còn nói ra mấy câu kinh thiên động địa cỡ nào nữa, vì để an toàn….., mẹ Lộc nháy mắt với Khưu Sinh. Khưu Sinh cũng hiểu ý, ôm lấy cô, nói với ba mẹ Tiểu Lộc: “Ba mẹ, con đưa cô ấy về phòng trước.”
“Ừ, nhanh đi, nhanh đi.” Mẹ Lộc phất tay, nâng chén rượu, dời đi sự chú ý của mọi người.
Người trước sau vẫn im lặng là ba Lộc, nhìn chằm chằm bóng Khưu Sinh, sau khi nhìn một lúc lâu, đột nhiên đứng lên đi theo sau quan sát. Nhìn thấy Khưu Sinh đưa Tiểu Lộc về phòng, ông đứng ngoài cửa do dự một lát, do dự không biết nên đi hay ở. Cuối cùng, ông quyết định, vì sự trong sạch của con gái, rình coi một lần....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ