Không biết có phải là anh ta…
Bỗng nhiên, một bóng đen cao lớn che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu cô, hai má vốn nóng bừng bừng lập tức lạnh ngắt, Nám Nám giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ninh Hạo Nhiên đang híp mắt đứng trước mặt cô: “Cô vừa nhìn ai mà như mất hồn thế?”
“…Nếu tôi nói tôi đang nhìn một con tinh tinh, anh có tin không?”. Nám Nám bị câu hỏi tưởng chừng rất bình thường ấy của Ninh Hạo Nhiên làm tái mặt, quay sang một thái cực khác.
“Tôi lại cứ tưởng cô đang nhìn tôi...”. Nói xong, Ninh Hạo Nhiên bỗng nhận ra hình như mình đã nói điều mà đáng ra không nên nói, nhưng không chịu thừa nhận sai lầm của mình, anh lại cố tính úp úp mở mở, lấp liếm: “Tinh tinh ở đâu ra vậy?”
“Mơ giữa ban ngày”. Cái tính khí vốn ương bướng của cô bị dáng vẻ đứng đắn của Ninh Hạo Nhiên làm bay biến đi đâu mất, Nám Nám cũng nuốt trọn vào bụng những lời muốn nói, tiếp đó, cô ngoảnh đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ chán nản, vô vị.
Ninh Hạo Nhiên mặt không một chút sắc thái biểu cảm, lườm Nám Nám với một cái vẻ không cam chịu rồi quay người, chuẩn bị ra chỗ hố cát, tiếp tục đốc thúc sinh viên, thì nghe thấy tiếng cô gọi sau lưng. Tưởng cô có lời gì muốn nói với mình, anh vội quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Nám Nám mặt nhợt nhạt run rẩy đôi môi: “Vậy …hôm nay, chúng ta…có thi tài nữa không?”
Ninh Hạo Nhiên trong lòng đang vui sướng bỗng lạnh đi, vô cùng bực mình, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt lập tức tắt ngúm. “Bộ dạng cô thế này thì thi được không?”
“Đúng là tôi không ổn thật”. Không ngờ lần này, Nám Nám lại dễ dàng thừa nhận thế.
Thầy giáo Ninh Hạo Nhiên rất rất không quen với việc người vốn quen tranh cãi lại đột nhiên từ bỏ sự nghiệp tranh cãi đầy nhiệt huyết và lý tưởng như thế nên chỉ có thể đứng ngây ra, trố mắt nhìn Nám Nám, đợi một lời giải thích từ cô.
Nám Nám cười mỉa mai, bình thản ngắm nhìn mặt trời treo lơ lừng trên không trung, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: “Thực ra…haizz…thực ra, tôi hơi bị đau mông.”
Ninh Hạo Nhiên gật gật đầu, không có sắc thái biểu cảm gì, ra vẻ như mình có thể hiểu được: “Vâng, vậy cô đứng mà uống nước đi, đừng làm khổ cái mông đáng thương của mình nữa”. Nói xong, anh vội sải những bước dài biến khỏi tầm mắt của Nám Nám, chạy thẳng đến khu giảng đường.
Nám Nám lấy mười đầu ngón chân của mình mà thề rằng cái gã Ninh Hạo Nhiên này chắc mười mươi là không nhịn được cười, phải chạy gấp vào phòng vệ sinh để cười nhạo mình, nhìn cái tần số “rung vai” của anh ta là cô biết ngay! Chắc chắn là thế rồi!
Mông đau thì có gì mà đáng cười cơ chứ? Mông cô đau chẳng lẽ lại không phải là do anh ta hại cô chắc? Anh ta là kẻ gây chuyện mà lại không hề cảm thấy có lỗi chút nào trước thương tật mình gây ra cho người bị hại, muốn cô tha thứ cho anh ta ư? Có quỳ xuống cũng đừng hòng!
Ninh Hạo Nhiên một thoáng sau đã quay lại, Nám Nám ngồi đó không thèm để ý đến hình bóng anh ta đang chạy đến, ngoảnh mặt đi chỗ khác, lạnh lùng quay mông về phía anh ta. Anh bước đến trước mặt Nám Nám, đang định nói thì cô quay đầu lại, bình tĩnh nói với anh: “Thầy ninh, anh không cần phải giải thích gì cả, tôi biết chắc là anh cười sảng khoái lắm, phiền anh lần sau có lén cười thì cũng đừng để tôi biết, tôi xin cảm ơn.”
Ninh Hạo Nhiên không hề giải thích gì trước những lời cáo buộc của cô, vì thực ra thì chẳng có gì phải thanh minh cả, anh vừa nghe thấy hai tiếng “mông đít” thôi là đã không tài nào nhịn được cười, phải gấp rút quay mặt đi và “rung vai” bần bật.
Cho đến khi Nám Nám tức điên người lên, nghiến răng nghiến lợi thì anh mới lấy tay che kín mặt, quay người lại nói với cô: “Cô cầm lấy cái này đi!”
Rượu xoa bóp vết thương? Cái loại thần dược chỉ xuất hiện trong phim Hồng Kông này làm sao mà anh ta lại có được nhỉ?
Ninh Hạo Nhiên dừng lại chốc lát, nói thầm: “Về nhà bảo chị cô xoa giúp cho nhé!”
“Cái này tốt lắm sao? Thứ này có lẽ chỉ có tác dụng tâm lí thôi, chứ mông tôi không bầm không sưng, có dùng cũng chẳng có tác dụng gì, anh cầm về đi!”. Nám Nám không thèm nhận lòng tốt của anh ta, ngộ nhỡ anh ta trộn cả dầu ớt vào đấy thì sao, chuyện này ai mà biết được!
Ninh Hạo Nhiên quăng lọ thuốc cho Nám Nám, giận dữ quay người đi khỏi.
Nám Nám cảm thấy rõ sự không bình thường của Ninh Hạo Nhiên, rõ ràng là có gì đó kì quặc mà cô không phát hiện ra được, cô bĩu môi, vội vàng nhặt lọ thuốc lên xem xét kĩ càng, có gì đâu cơ chứ, chẳng phải chỉ lạ nhãn hiệu Hoàng Đạo Ích thôi sao? Có gì quý hiếm đâu, đã bảo không cần rồi mà cứ quăng vào mặt mình. Thật buồn cười quá đi mất!
Khoảng mười phút sau, ủy viên thể dục Lạn Tư đầu ướt đẫm mồ hôi chạy đến đưa cho cô một cái quạt sac điện mini, Nám Nám rất muốn khen cậu ta thật biết tôn sư trọng đạo, nhưng hai chữ “cảm ơn” cô chưa thốt ra thì cậu ta đã nhăn nhó than thở: “Cô Dương, trời nóng thế này, em dùng cái quạt này có gì là sai chứ?”
Dương Nám Nám trở tay không kịp, im lặng trong giây lát, suy nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời: “Chẳng có gì sai cả, có chuyện gì à?”
“Thầy Ninh nói không cho phép dùng quạt sạc điện, bắt em phải mang quạt ra chỗ cô để bảo quản”. Lạn Tư oán thán, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Nám Nám ngẩng đầu lên, liếc sáng hướng Ninh Hạo Nhiên đang ở đó, từ đầu đến cuối, anh ta không hề liếc nhìn cô lấy một lần.
Muốn dùng rượu xoa bóp vết thương và quạt sạc điện để thay lời xin lỗi sao? Xin lỗi mà có ích thì còn cần đến cảnh sát làm gì?
Suốt hai mươi mấy năm nay, Nám Nám chưa bao giờ thù ai dai như thế, xưa nay cô cũng không hề biết mình lại nhỏ nhen đến không thể nhỏ nhen hơn được nữa, cô không hề muốn tha thứ cho Ninh Hạo Nhiên một chút nào, không muốn một chút nào…
Thế là Nám Nám lấy lại tinh thần, đứng dậy, nghiến răng trợn mắt đến bên hố cát, gạt những sinh viên đến trước mặt mình ra, đứng trước hố cát gào thét tên Ninh Hạo Nhiên: “Ninh Hạo Nhiên, cho dù anh có tặng Bạch dược Vân Nam, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, mãi mãi, mãi mãi không bao giờ!”
m vang tiếng nói chưa lặng xuống, cô mới phát hiện tất cả sinh viên đều đang im lặng và đổ dồn ánh mắt có phần xem thường về phía mình.
Chỉ có Ninh Hạo Nhiên đáp lại những tiếng gào thét của cô với thái độ thản nhiên như không: “Cô yên tâm, tôi sẽ không tặng Bạch dược Vân Nam đâu. Vì Bạch dược Vân Nam chẳng có tác dụng điều trị gì đối với chỉ số IQ cả.”
Chương 25: Đêm mưa
Dự báo thời tiết nói chiều tối hôm nay sẽ có mưa kèm theo sấm chớp nên giờ lên lớp của Nám Nám phải chuyển sang tuần sau. Cả buổi chiều cô không có việc gì làm, ngồi ở bàn ngẩn người ra.
Lúc Ninh Hạo Nhiên vừa bước vào cửa văn phòng bộ môn Thể dục, cô Từ đột nhiên ra vẻ nhớ là chưa khóa bình ga ở nhà, vội vội vàng vàng đứng dậy tạo không gian riêng cho đôi nam nữ có tình ý với nhau trong truyền thuyết được tự nhiên bên nhau.
“Hai người cứ làm việc của mình nhé!”. Cô bước đến cửa phòng, vỗ vai Ninh Hạo Nhiên, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ.
“Cô cũng vậy ạ”. Ninh Hạo Nhiên nhìn cô Từ, ánh mắt như thể chẳng biết làm thế nào được.
“Cứ bận một chút là tốt rồi”. Cô Từ lại vỗ vai anh, ánh mắt vô cùng kiên định, chum miệng cười.
“Chỉ sợ cứ bận rồi lại càng bận thôi”. Ninh Hạo Nhiên lắc đầu cười một cách đau khổ, tiễn biệt cô Từ, vừa ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của Nám Nám, không nhịn được cau mày hỏi: “Cô vẫn còn đau à?”
“Đau hay không chẳng liên quan gì đến thầy Ninh cả, dù sao thì thầy cũng không tặng tôi Bạch dược Vân Nam trị liệu chỉ số IQ mà”. Nám Nám nhỏ nhen đương nhiên là vẫn nhớ những lời cay độc mà Ninh Hạo Nhiên nói bên hố cát nên không có chút động lòng nào trước sự quan tâm của anh cả.
Thực ra, lũ bạn xấu của Nám Nám nếu đã định làm tổn thương người khác thì còn cay độc gấp vài chục lần so với Ninh Hạo Nhiên, thậm chí vài trăm lần ấy chứ. Nhưng không hiểu sao cô lại cứ chỉ nhớ những câu anh ta châm chọc cô, một câu cũng không thể nào quên được. Nói cho cùng, những người kia đều là anh em của cô, muốn làm tổn thương thế nào cũng được, cùng lắm thì ăn miếng trả miếng, nhưng anh ta thì là gì của cô cơ chứ, anh ta dựa vào cái gì mà chế giễu cô?
Hiển nhiên là Ninh Hạo Nhiên đã quá quen với việc Nám Nám chấp nhặt từng li từng tí nên chẳng hề đáp trả gì, chỉ ngồi vào bàn của mình và bắt đầu làm việc. Cho dù Nám Nám có giận dỗi thế nào thì cũng chẳng còn đối thủ nữa, cô hậm hực vứt cuốn vở, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thư giãn.
Bỗng nhiên, một tiếng ho phá vỡ bầu không khí yên lặng trong văn phòng, Nám Nám mở mắt liếc nhìn, thấy anh đang ngồi ngay ngắn thì quay người lại, tiếp tục nhắm mắt, nhưng chẳng lâu sau lại bị một trận ho nữa đánh thức. Mặc dù cô vẫn còn giận anh nhưng bản chất cô vốn lương thiện, thế là cô mở mắt, mở miệng lạnh lùng quăng ra vài tiếng: “Uống nước, uống thuốc vào!”
“Vâng, tôi biết rồi”. Miệng thì nói thế nhưng Ninh Hạo Nhiên vẫn không động đậy gì.
Cả đời này Nám Nám không chịu được cảnh người ta cứ ngược đãi sức khỏe bản thân, ngược đãi sức khỏe tức là ngược đãi cô, có chết thì chi bằng cố sống còn hơn, việc gì mà phải làm khổ mình như thế? Vì vậy, cô đẩy mạnh ghế ra, bước đến chỗ máy nước, rót một cốc nước nóng, đặt cạch một cái xuống bàn, trước mặt Ninh Hạo Nhiên, ra vẻ độ lượng: “Anh uống đi!”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ