Anh chưa kịp trả lời thì đã có người bên ngoài gõ cửa, Nám Nám ngẩng đầu lên thì thấy một nữ sinh vừa thi xong đứng thập thò ở ngưỡng cửa, đang do dự, rụt rè ngó vào trong.
“Em vào đi, em đến để hỏi điểm thi môn nhảy xa đúng không? Tạm thời vẫn chưa có đâu”. Nám Nám lớn tiếng trả lời.
“Không ạ, em đến có việc khác ạ”. Cô sinh viên đó xoay xoay ngón tay, mấp máy cái miệng nhỏ xinh, lắc đầu biểu thị không phải là vì mục đích mà Nám Nám nói.
Vậy thì là gì? Nám Nám chau mày.
Chỉ thấy cô bé bẽn lẽn bước đến trước bàn Ninh Hạo Nhiên, mò mẫm mãi mới lôi từ trong túi ra một lọ thuốc đen sì sì.
“Thầy Ninh, lúc nãy khi thi Thể dục, em nghe thấy thầy bị ho, đây là si rô trị ho Sơn Trà, lúc em bị ho, mẹ em mua cho đấy, nhưng em vẫn chưa uống đâu ạ. Họ nói dùng rất tốt, thầy mau uống đi!”
Cằm Nám Nám trong khoảnh khắc bỗng rơi xuống bàn làm việc, tay bắt đầu dùng hết sức nắm chặt tờ báo vô tri vô giác trên bàn.
Bọn trẻ con này thật là… để anh ta dạy bọn chúng thì có gì tốt cơ chứ? Nhìn trong trường có biết bao nam sinh đẹp trai trẻ trung, theo đuổi ai mà chẳng được, tại sao lại chọn một kẻ vô lương tâm, vô đạo đức như Ninh Hạo Nhiên vậy? Nếu thích mẫu người già dặn một chút thì các bộ môn khác cũng không ít thầy giáo đấy thôi. Xét về chiều cao, Ninh Hạo Nhiên không sánh được với trưởng bộ môn bóng rổ; xét về dáng người, anh ta không bằng thiếu soái Trương của đội bơi biệt hiệu “Ian Thorpe [1"> của Trung Quốc”; xét về tướng mạo, vẫn còn kém thầy giáo của bộ môn khiêu vũ thể thao, nhưng tại sao cô bé này lại có cảm tình đặc biệt với Ninh Hạo Nhiên đến thế cơ chứ? Lẽ nào bình thường lúc không lên lớp, Ninh Hạo Nhiên còn thả câu dụ dỗ các nữ sinh? Đây chẳng phải là trong lòng đã có mầm mống chà đạp lên tương lai của Tổ quốc sau này hay sao? Thật là mất hết đạo đức của người thầy rồi!
[1"> Ian Thorpe: Vận động viên người Australia từng giành huy chương vàng Olympic và giải vô địch thế giới.
Nám Nám càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng nổi cáu lên, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ rất thấu hiểu, miệng tuôn ra những lời ngọt nhạt: “Chắc em cũng biết công tác chăm sóc y tế ở trường ta vô cùng tốt, lúc nãy, y tá ở phòng y tế trường đã đưa cho thầy Ninh thuốc trị ho rồi, tạm thời bây giờ không dùng hết nhiều như vậy. Lọ thuốc này em cứ mang về đi, giáo viên chúng tôi cũng không tiện nhận đồ của các em, thầy Ninh sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Nhưng em thấy bệnh tình của thầy Ninh chẳng có tiến triển gì cả. Hay là lọ thuốc đó không phải là thuốc chính hãng? Lọ thuốc này của em là Niệm Từ Am [2"> đấy”. Giọng nói ngọt ngào đáng yêu của cô sinh viên ấy khiến người ta nghe thấy mà da thịt tê tê dại dại, ngứa từ gót chân ngứa lên đỉnh đầu.
Bà ơi là bà, tôi còn là Đồng Nhân Đường [3"> đây này! Nám Nám quả thật rất muốn mở miệng ra chửi một câu, nhưng may là vẫn ý thức được lúc này mình là ai và mình đang ở đâu, cô nhẫn nhịn một hồi rồi mới lộ ra nụ cười hung ác: “Em cần phải biết là còn có rất nhiều nữ sinh khác cũng tặng thầy Ninh những thứ còn tốt hơn nữa cơ, thầy ấy giấu đi không cho chúng ta biết đấy thôi.”
[2"> [3"> Tên công ty thuốc nổi tiếng ở Trung Quốc.
Ninh Hạo Nhiên nhếch đuôi lông mày lên, nhưng không phản bác lại những lời nói dối mà Nám Nám vừa thuận mồm nói ra, chỉ cúi đầu lấy cốc nước nóng cô vừa mang đến ngậm một ngụm, không nhịn được nhếch mép cười tủm một mình.
Nám Nám với khuôn mặt đáng ghét và cô sinh viên đáng thương đang chờ sự hồi đáp của Ninh Hạo Nhiên đứng đối mặt nhau, trong phút chốc hai ánh mắt như hai con dao găm, lia vèo vèo vào đối phương, thật khó mà tách ra được. Đúng lúc này thì Ninh Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạt đáp: “Đúng vậy, còn có người tặng thầy nước sôi trị bách bệnh đây, tôi cũng rất lấy làm cảm kích.”
Cô sinh viên nghe thấy có người nhanh chân đến trước một bước, khuôn mặt hồng hào bỗng trở nên đau khổ, Nám Nám nhân cơ hội này vừa đẩy vừa tiễn, nhanh chóng đưa cô sinh viên ra khỏi văn phòng, lại an ủi vài câu như một bà mẹ chồng cáo già. Sau khi đã chắc chắn rằng cô sinh viên đó không có ý định quay lại nữa, Nám Nám mới quay vào phòng, đứng trước mặt Ninh Hạo Nhiên, đang định lạnh lùng nói kháy anh ta vài câu, nhưng chợt thoáng thấy lọ thuốc trị ho ấy lại tức điên lên, liền giằng cốc nước từ trong tay anh ta, vứt vèo một cái vào thùng rác, cười híp mắt đẩy lọ thuốc đến trước mặt Ninh Hạo Nhiên, rành rọt từng chữ, từng tiếng một tuôn ra: “Mời – thầy – Ninh – uống – thuốc!”
Ninh Hạo Nhiên càng lúc càng cười to hơn, không hề chấp nhặt thái độ của cô, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì giận dữ.
Nám Nám bị anh ta cười, có phần chột dạ, nhìn anh ta với ánh mắt đề phòng, chỉ sợ mình lại trúng kế, lập tức lùi lại vài ba bước, nghi hoặc trở về bàn làm việc của mình rồi lại liếc nhìn nụ cười kì lạ vẫn còn trên mặt Ninh Hạo Nhiên mà không hiểu tại sao.
Vì vậy, cô đẩy mạnh cái ghế, giận dữ lục các thứ trên bàn làm việc ầm ĩ cả lên, lúc chuông điện thoại reo, cô suýt chút nữa có ý định đá nó đi.
Nhưng thật là nhanh, cô nghe điện thoại rồi lập tức cười vui vẻ: “Sao, cùng ăn cơm à… Nhưng hôm nay tôi có chuẩn bị gì đâu, tối nay được không… Ngủ ở nhà ông? Như thế không tốt đâu... Hay là thế này, tối nay chúng ta đặt phòng… Được, cứ thế nhé!”
Trong lúc Nám Nám trả lời điện thoại, sổ ghi điểm trước mặt Ninh Hạo Nhiên đã biến thành mớ giấy vụn. Anh không nghe thấy tiếng người đầu dây bên kia nói nên mới dằn vặt tức tối đến vậy.
Thực ra, đây mới là chính xác những lời người đầu dây bên kia nói trong điện thoại: “Bọn tôi định ra ngoài đánh chiến đội CS [40">, bà cũng đến chơi cho vui đi, thằng Đôn béo mời cơm. Không chuẩn bị gì cũng không lo đâu, cùng lắm bọn tôi mang thêm cho bà cái máy xách tay nữa chứ gì… Buổi tối ngủ ở nhà tôi chứ sao, bà cũng có phải là chưa ngủ bao giờ đâu… Đặt phòng à, tìm chỗ có mạng không dây ý, tập thể chiến đội bọn tôi sẽ đến đó… Ừ, cứ thế đi, bà phải đến nhanh đấy nhá! Mọi người đều đang đợi bà đấy!”
[40"> Game bắn súng.
Nám Nám nhìn nét mặt sa sầm của Ninh Hạo Nhiên, cười đắc ý: anh tưởng anh có nữ sinh theo đuổi mà tôi lại không có các anh em, bạn bè sao? Tôi cũng tốt duyên lắm chứ bộ!
Ninh Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt thách thức của Nám Nám, để lộ ra nụ cười đen tối: không ngờ cô ta lại dám bàn chuyện đi đặt phòng khách sạn với người ta ngay trước mặt mình, hổ không ra oai thì cô cho tôi là mèo Kitty sao?
Thế rồi anh sải vài bước dài, vòng qua chiếc ghế và bước đến, hai cánh tay tóm chặt lấy cổ áo cô, ngay sau đó, chỉ trong một giây, cô đã bị anh ghì chặt vào lòng, hai cánh tay anh siết chặt lấy cô không cho nhúc nhích.
Nám Nám cảm thấy xương mình cứ như sắp bị cánh tay to khỏe của Ninh Hạo Nhiên bóp vụn ra nên dù đang bị anh ghì chặt trong ngực vẫn cố hét lên: “Kẻ sĩ có thể giết người chứ không thể làm nhục người, dùng thủ đoạn bóp chết người ta bằng cánh tay thật không vinh quang tí nào cả!”
Ninh Hạo Nhiên đã bị người con gái trong lòng chọc tức đến nghẹn cổ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Anh vốn tưởng rằng có lẽ cô sẽ hiểu ra cái gì đó, kết quả cô lại lạnh lùng nói những câu như vậy, anh lại càng tức hơn, quyết không chịu buông tay.
Nám Nám phát hiện thấy tay anh ta càng ghì chặt hơn, để tránh khỏi bị người ta mưu hại đến chết, cô vội tìm cách đấu tranh để tự cứu mình, thế là cô dùng tay chống làm điểm tì, đầu đập hết sức vào ngực anh ta, hai tay nắm chặt eo anh ta, đang chuẩn bị thoát khỏi cảnh bị ghì chặt đến chết, thoát khỏi sự ngược đãi của con người này thì nghe thấy ngoài cửa, giọng nói dịu dàng ban nãy lại vang lên: “Thầy… thầy Ninh, lẽ nào người yêu của thầy chính là cô ấy sao?”
Hai người đang giằng co bỗng nhìn nhau, im lặng trong khoảng thời gian đếm từ một đến ba, trong nháy mắt lại tách hẳn nhau ra, vờ như không ai quen biết ai cả.
Chỉ nhìn thấy cô sinh viên kia tay xách thêm một cân lê, đứng trơ trọi đáng thương trước cửa, hiển nhiên là tất cả những hành vi mờ ám của hai người lúc nãy đều đã lọt hết vào tầm mắt của cô bé rồi.
Ninh Hạo Nhiên nghĩ: Đúng vậy, coi như em có mắt nhìn đấy, thầy cũng đỡ phải giải thích với em nữa.
Nám Nám nghĩ: Em ơi là em, mắt em nhìn thế nào vậy, cô sắp bị ghì đến chết mà em không nhìn ra sao?
Nữ sinh kia nghĩ: Thảo nào thầy Ninh không thèm để ý gì đến các nữ sinh, hóa ra thầy ấy thật có mắt thẩm mĩ! Vì danh tiếng của thế tộc mà thầy chỉ có thể tìm người có ngoại hình phù hợp như cô Dương đây để đánh bóng bản thân…
Tác giả nghĩ: Ba người đã thôi chưa đấy? Đảo đi đảo lại cũng phải nhanh lên cái chứ, tôi còn phải đi chợ mua đồ ăn đây!
_
Ông trời xưa nay khi mưa to cũng chẳng bao giờ có quy luật nào cả, cứ nhằm đúng vào lúc người đi làm tan ca, lúc người già người trẻ tắm nắng, lúc các bà nội trợ phơi chăn phơi chiếu mà trút mưa rào rào xuống, thường thì những người tránh không kịp cũng đành chịu, coi như số mình đen đủi thôi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ