Cô yêu Dương Duệ, thậm chí còn làm trái với nguyên tắc đạo lý, đến với anh khi anh chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, âm thầm chịu đựng áp lực từ những lời đàm tiếu, rèm pha của bao người trong công ty. Dù trong lòng vẫn đau đáu sự day dứt áy náy vô cùng với Anna, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tình cảm của cô và anh cần dựa vào tính mạng của người khác để được tác thành. Tình yêu bị cầm tù trong một vũng máu thì có thể đi được bao xa?
Giả sử coi cuộc gặp gỡ lần này là một cuộc chiến tranh giữa những người phụ nữ, thì có lẽ cô sẽ là bên bại trận trước tiên.
Vội vàng chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ, vân vê ly trà trên tay, Tô Tiểu Lương khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Cô yêu anh ấy như vậy, tại sao bây giờ mới đến Trung Quốc? Quãng thời gian không có anh ấy, cô cũng đã sống rất tốt. Cô cho rằng nếu không có anh ấy thì cô không thể sống tiếp được nữa chính là biểu hiện cao nhất của mức độ yêu? Với sự thấu hiểu nhiều năm trời về anh ấy, tôi muốn nói với cô rằng, không bao giờ Dương Duệ công nhận tiêu chí này của cô đâu. Tiểu thư Anna, có thể cô sẽ cho rằng tôi là một ả vợ bé danh không chính ngôn không thuận vô liêm sỉ, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô những điều này. Cô có nghĩ hay thấy tôi chẳng có quyền can dự vào thế nào đi nữa, nhưng tôi đây là người không thích bị uy hiếp đâu”.
Đến đoạn này, lời lẽ của Tô Tiểu Lương đã mọc đầy nanh vuốt.
Nụ cười trên mặt cứng đơ lại, Anna cứng họng tạm thời không thốt được ra lời nào, niềm kiêu hãnh của cô như đang nứt toác ra từng mảnh nhỏ.
Ngón tay để trên quai tách cà phê siết lại càng chặt hơn, sắc mặt Anna lạnh tanh, cô trầm giọng nói ra một câu:
“Tô tiểu thư, xin cô hãy tránh xa anh ấy ra, tôi không thể ký vào vào đơn xin ly hôn được, trừ khi… trừ khi tôi chết!”
Không muốn quanh quẩn mãi với chuyện sống sống chết chết, Tô Tiểu Lương khéo léo chuyển đề tài: “Cô cũng bắt đầu yêu anh ấy từ thời sinh viên sao?”
Ngập ngừng cắn môi, Anna lặng thinh…
Đúng thế, tình yêu của tôi chẳng phải bắt đầu từ thuở nhỏ như cô, nhưng trong lần gặp đầu tiên ấy, mặc dù tình trạng sức khỏe rất yếu, nhưng hình ảnh Dương Duệ lại in dấu rất sâu trong đầu óc tôi. Hơi thở của anh ấy như một cơn gió lạ thổi đến cuộc sống hoang dại lặng lẽ mà cô quạnh của tôi, phải đến tận lúc đấy tôi mới cảm thấy bản thân đang sống, mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa thế nào. Chỉ vì mong muốn được gần gũi hơn với hơi thở này, mà tôi đã làm trái lời ba, một việc từ trước tới đây tôi chưa bao giờ làm và đấu tranh tới cùng để có được cơ hội đến trường học.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị muộn.
“Có phải khi mười lăm tuổi, Dương Duệ cũng đã rất đáng yêu không?”
“Nếu nghe thấy tính từ “đáng yêu” này, có thể anh ấy sẽ nổi cáu với cô đấy. Khi đó anh khá vượt trội so với đám bạn cùng trang lứa, thích đọc sách, biết suy nghĩ thấu đáo, thành tích học tập cao ngất ngưởng, gia thế cũng tốt đẹp, vì thế anh ấy rất được các bạn ngưỡng mộ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ấy yêu cầu được ngồi cùng bàn với tôi, khi đó tôi đã rất tức tối, nhưng tôi lại hạ hỏa ngay lập tức, thay đổi hoàn toàn cách nhìn về anh. Bởi vì anh nói anh ngưỡng mộ Durcas, mà Durcas là người phụ nữ tôi vốn thần tượng từ rất lâu”.
“Thì ra…”
Nhớ ra trong phòng sách của gia đình ở bên Úc chất đống bao nhiêu tài liệu vật phẩm liên quan đến Durcas, bỗng mắt mũi Anna thấy mịt mờ.
Không khí chiến tranh dần ngưng lại, hai người phụ nữ ngồi trong ánh tà dương nghiêng nghiêng, tán chuyện trong không khí yên ả thanh bình.
Đương nhiên chủ đề được nhắc đến vẫn là những câu chuyện liên quan đến người đàn ông cả hai người cùng yêu thương, chỉ có điều cách nói năng bây giờ không còn căng thẳng đè nén như lúc trước. Hai người họ chẳng phải là bạn, nhưng lại đang tham gia vào một cuộc chuyện trò theo kiểu giữa những người bạn. Thỉnh thoảng những lời kể của Tô Tiểu Lương lại làm Anna khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng còn nói chen vào mấy câu, dường như cô đã quên mất mục đích của gặp này là thuyết phục cô vợ bé kia hãy rời xa chồng mình.
Mặt trời đỏ rực phía chân trời đằng Tây, dòng người bên ngoài đã tấp nập.
Ánh mặt trời bên trong căn phòng đã dịu dần, yên tĩnh, rất dễ chịu.
Hai người phụ nữ không để ý thấy thời gian đã trôi mất hai tiếng, cà phê và trà đặc gọi đến ba bốn lần.
Một vệ sĩ ngồi ở bàn bên tiến đến, khúm núm đưa cho Anna một lọ thuốc, dùng tiếng Anh để nhắc nhở cô là đã đến giờ uống thuốc.
Nói một tiếng xin lỗi tạm ngừng câu chuyện, Anna đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, gật đầu. Cô mở nắp hộp thuốc với động tác rất thành thạo, đổ ra tay đầy một vốc thuốc với đủ màu xanh đỏ tím vàng, chỉnh cho chúng nằm gọn gàng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, dốc thuốc vào miệng, uống nước, rồi uống thêm 4 lần nước như thế nữa mới cho được hết đống thuốc ấy vào bụng.
Nhăn mày, Tô Tiểu Lương ngạc nhiên hỏi: “Ngày nào cũng phải uống nhiều như thế à? Nhiều có khác gì ăn cơm, uống như thế thì còn bụng dạ đâu ra mà ăn cơm nữa?”
“Không phải là hàng ngày mà là hàng bữa”. Uống thêm một ngụm nước nữa, Anna tươi cười nói: “Mỗi ngày ba bữa thuốc, mỗi lần một lọ như thế này. May mà có bọn họ giúp tôi chuẩn bị sẵn chỗ thuốc cần uống theo lời dặn của bác sĩ vào trong lọ đấy, không thì nhiều thuốc như thế này, bắt tôi nhớ xem mỗi loại phải uống bao nhiêu viên thật sự là một việc vô cùng khó khăn. Tôi miệng rộng mà, thèm ăn lắm, lát nữa lại ăn được cơm như thường”.
Tô Tiểu Lương cắn chặt môi, không thể tưởng tượng được phải lạc quan đến thế nào mới có thể đối mặt với ba lọ thuốc mỗi ngày như thế, bỗng nhiên cô thấy trái tim mình quặn thắt.
Dương Duệ nói cô ấy mắc một căn bệnh lạ về máu, mỗi khi phát bệnh thì toàn thân lạnh toát, khó thở, tay chân rã rời, trong trường hợp nghiêm trọng cần phải truyền máu mới cứu được. Sau một thời gian, các tế bào máu trong cơ thể cô ấy sẽ bị lão hóa, triệu chứng giống như một loại bệnh hiểm nghèo có tính chất di truyền nhưng lại có chỗ không giống.
Mặc dù y học đang thay đổi từng ngày, nhưng vì tính chất phức tạp và hiếm gặp của căn bệnh này mà hiện thời vẫn chưa tìm được cách chữa trị tận gốc, chỉ có thể uống thuốc để ngăn không cho tế bào bệnh biến đổi, duy trì trạng thái bình thường của dòng máu trong cơ thể. Nếu không phải gia đình Anna vốn giàu có, thì cô ấy không thể sống lâu được.
Nếu là một người nào khác, thì vừa mắc phải một căn bệnh nan y khó chữa nào đó chắc hẳn đều đau khổ khóc lóc kêu gào thảm thiết lắm.
Nhưng, cô ấy thì không.
Cảm nhận được cái nhìn buồn thảm trong đôi mắt mềm mại của Tô Tiểu Lương, Anna mấp môi, phán một câu sâu sắc như dao:
“Thấy tôi đáng thương lắm phải không? Thương hại hả?”
“Không, tôi…” Tô Tiểu Lương biết, bất kỳ là ai đi nữa, nói đến từ thương hại này chắc chắn họ không thích và Anna cũng không phải ngoại lệ.
“Cô nói dối chẳng ăn khớp chút nào cả, Tô tiểu thư ạ”. Gạt chỗ tóc đang xõa trước ngực ra phía sau, Anna trùng mắt xuống, điềm tĩnh nói tiếp: “Không cần giải thích, tôi không để tâm đâu. Thực ra tôi cũng cảm thấy mình đáng thương và cũng thương hại bản thân mình. Có thể sống được đến bây giờ, tôi phải cảm ơn lòng nhân từ của thượng đế và nỗi vất vả của ba tôi. Nói thật lòng, có một thời gian rất dài tôi đã cảm thấy mình sống trên đời này thật lãng phí, lãng phí tiền của, lãng phí sự quan tâm của người khác. Quãng thời gian đó, hpặc có thể gọi là… quãng thời gian bỏ mặc bản thân đi, sau đó, cho đến khi, tôi…”
“Sau đó, cho đến khi cô gặp Dương Duệ”.
Tô Tiểu Lương ngoảnh ra ngoài của sổ nhìn về bầu trời xanh thăm thẳm xa xa.
Nụ cười cứng ngắc khó xử trên khuôn mặt xinh xắn của Anna dãn ra thoải mái, ánh mắt cô lấp lánh, toàn bộ biểu cảm ngọt ngào như vừa nếm hương vị của mật ong vậy.
Tiếng điện thoại rung lên ù ù làm đứt đoạn mạch hồi ức của Anna, Tô Tiểu Lương vội vàng xin lỗi, lấy điện thoại ra xem thì thấy Hạ Thần đang gọi mình. Thì ra đã có kết quả thi đấu bóng đá giải toàn quốc, Tô Tiểu Lãng đã bị trượt. Biết được kết quả, nó xuống tinh thần ghê lắm, có đến tìm gặp Hạ Thần nói mấy câu kỳ quái gì mà muốn lặng lẽ bỏ đi. Hạ Thần thấy không yên tâm nên gọi điện hỏi xem nó về nhà chưa. Biết rõ em trai mình coi trọng bóng đá lắm, nhớ trước kia lúc nào nó cũng nhắc đi nhắc lại sẽ quyết tâm rinh giải về nhà, Tô Tiểu Lương quyết định phải về nhà gấp:
“Tiểu thư Anna, nhà tôi có việc gấp nên câu chuyện ngày hôm nay có thể kết thúc ở đây được không?”
“Được!”
Khuôn mặt trắng muốt như tuyết của Anna ngây ra, cô nhận ra cuộc trò chuyện vui vẻ thân tình giữa hai người đã kết thúc.
Đôi mắt cong hình trăng lưỡi liềm trùng xuống, cô đứng lên, nghiêm túc nói: “Cuối cùng tôi muốn nói với cô rằng, trừ khi tôi chết, nếu không thì đơn ky hôn…”
Đồng thời Tô Tiểu Lương cũng nhận ra cuộc nói chuyện vui vẻ vừa rồi chỉ là tạm thời và ngẫu nhiên mà có thôi và cô cũng khó chấp nhận được kiểu uy hiếp như thế này của Anna. Một nụ cười lãnh đạm lộ ra nơi chân mày, Tô Tiểu Lương xách túi nói: “Tiểu thư Anna, sinh mạng mỗi người chỉ có một, nếu vì một người đàn ông mà kết thúc nó thì thật lãng phí. Tôi tin là với sự thông minh của cô, chắc chắn đạo lý này rất dễ hiểu. Tạm biệt, tôi xin phép đi trước”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ