- Chú… Chú định rạch mặt tôi ư?
- Đúng thế! Nhưng trước tiên, để xem gân chân mày cứng như thế nào đã.
Nói rồi hắn trợn mắt lên, chăm chú vào cái cổ chân trắng trẻo của Hân. Hân đã sợ hãi, bật khóc thành tiếng, nhưng không hề van xin hắn ta một lời.
- Sao? Mày sợ hả? Mày sợ gì chứ? Ngày xưa bố mày lấy công ty của tao, hại tao bị quăng ra ngoài đường như một con chó. Tao bị bọn giang hồ rạch mặt đòi nợ đấy. Bây giờ tao lại đến đây đòi nợ bố mày. Ha ha. Thằng Hoàng này không sợ gì hết. Thậm trí giết mày, tao cũng không sợ. Nhưng mà, bây giờ, tao muốn tiền trước đã. Nên chưa thể giết mày được con ranh ạ!
- Chú… Aaaaaaaa
Hân hét lên vì tay Hoàng đã dơ cao dao lên và nhắm chúng cổ chân cô mà đâm. Nhưng không có cảm giác đau đớn gì cả thì đã… bụp bụp.
Khải Lâm xuất hiện, dùng những thế võ mình học được đánh cho tay Hoàng một trận tơi bời. Anh tung một cú đấm thẳng vào mặt lão Hoàng rồi móc một nhát vào giữa bụng làm cho hắn chao đảo ngã nhào xuống đất, vừa ôm bụng.
- Mày là thằng nào? Mày dám đánh tao?
- Sao tôi không dám? Để xem gân chân ông dày đến cỡ nào! – Lâm cười nhếch mép một cái rồi xông vào và… “rắc”.
Mỹ Hân vô cùng vui sướng khi Khải Lâm đã ở đây. Nhưng… cảnh vừa rồi thật là bạo lực.
Lâm không hề đâm dao vào cổ chân tay Hoàng mà dùng chuôi dao dập một cái thật mạnh vào mắt cá chân hắn. Xương chân hắn vỡ vụn mất rồi. Lão Hoàng có lẽ vì đau quá mà ngất ngay tại chỗ.
Chạy lại cởi chói cho Hân, Lâm vô cùng lo lắng, cứ lôi tay chân cô ra mà kiểm tra, miệng thì không ngừng:
- Cô có sao không thế? Hắn đã làm gì cô chưa? Hắn có chém cô không vậy?
- Ơ… Kh..ô..ng – Hân lắp bắp vì run sợ, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Ôi… vậy là may quá rồi. Tôi chỉ lo cô bị… – Nói đến đây thì anh ngập ngừng không nói nữa.
Lâm kéo Hân định chạy đi, nhưng chân cô cứ đờ lại một chỗ. Đúng là nhão như bún mất rồi. Lâm vội bế cô lên và chạy thật nhanh. Tựa vào ngực Lâm, Hân còn nghe nhịp tim đập vội, đưa hai tay quàng lấy cổ anh thật chặt… Nếu như không có anh hôm nay xuất hiện kịp thời… thì thực sự cô đã không thể sống xót nổi. Lâm cảm nhận được ngực áo mình ướt đẫm. Người con gái bé bỏng này, đã an toàn trong tay anh. Nhưng còn bố anh… Khi nào ông ta mới hành động?
**
Kính koong!
- Ai vậy? – Bà Lệ My chạy ra mở cửa – Cậu là ai? Ôi… Mỹ Hân, con tôi làm sao thế này? Anh ơi! Anh Minh! Con Hân nó sao thế này?
- Mẹ! Hu hu hu – Hân khóc ngon lành trong vòng tay mẹ.
Khải Lâm thì đứng đó, trên cánh tay còn ướt đẫm dòng máu. Ban nãy vì không cẩn thận, khi nghe tiếng khóc của Hân, anh đã vội vã chạy tới căn phòng đó và trượt chân ngã, tay bị cứa vào mảnh sắt đặt góc chân tường.
- Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra? – Ông Minh nhìn Lâm dò xét.
- Hân bị bắt cóc thưa bác! Cháu đã có linh cảm không tốt nên kiểm tra định vị, thấy Hân ở một bãi đất trống ở ngoại thành thì lái xe đến đó ngay.
- Bắt cóc ư? Ai là người bắt cóc?
- Bố à! Chú ta nói tên là Hoàng. Chú ta nói bố đã lấy công ty của chú ta và đuổi chú ta ra đường. – Mãi lúc này Hân mới lên tiếng, cũng đã bớt sợ hơn.
Rồi nó để ý trên cánh tay Lâm còn dòng máu dài chưa khô, cô lắp bắp:
- Ôi mẹ ơi! Anh Lâm… Anh Lâm bị thương rồi mẹ! Nhanh lên! Anh ý chảy nhiều máu lắm! – Hân lo lắng.
Bà My chạy lấy hộp thuốc, băng bó lại cánh tay cho Lâm. Còn ông Minh thì chỉ im lặng, cái kẻ tên Hoàng đó… đúng là quá nguy hiểm.
Ông Minh gọi cảnh sát đến xử lí tay Hoàng còn đang nằm bẹp dí trong căn biệt thự đó, rồi quay sang nói với Lâm:
- Hôm nay thực sự cảm ơn cậu! Không có cậu chắc chúng tôi đã mất đi đứa con gái ngốc nghếch này rồi. Hôm nay mời cậu ở lại nhà ăn cơm với chúng tôi!
- Dạ không có gì thưa bác. Cháu là bạn của Hân nên đương nhiên phải giúp rồi ạ.
- Được rồi! Trước giờ Hân nó chỉ chơi với thằng Long. Kể cho tôi nghe về cậu đi. Nhân tiện tôi có vài chuyện cần nói…
**
- Cô đấm mạnh lên tôi xem nào! Dùng toàn lực đấm tôi đi. Đừng có yếu như thế chứ! – Khải Lâm bực mình nói với Hân.
Hân đã thấm mệt, vẫn cố nắm nắm đấm mềm nhũn đập vào ngực Lâm, lại luôn miệng kêu:
- Tay em chứ có phải cục sắt cục đồng đâu? Người gì mà cứng như đá. Đau KHÔNG CHỊU ĐƯỢC!
- Cô không tập cho tay cứng lên thì ai bảo vệ được cho cô mãi chứ?… Thôi nghỉ đi lát nữa tập tiếp.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế đá góc phòng, Lâm lấy trong túi sách của mình hai lon nước, áp vào má Hân.
- Mát thế!!! – Mặt Hân phê phê.
- Xì… Uống đê. Mới tập có một lúc mà mặt mũi đã đỏ gay lên rồi…
- Tại từ bé đến giờ em có phải làm gì nặng nhọc đâu… – Hân phụng phịu.
- …
- Mà sao anh không gọi em là em? Cứ cô với tôi mãi vậy? Chẳng ăn nhập gì cả…
- Tôi không thích! Bao giờ thích tôi sẽ tự gọi.
- Thôi mà!!! Gọi đi, gọi eeeem đi!
- Khiếp! Sởn da gà.
- Gọi điiiiiiiiii mà! Anh bế em rồi, cũng nấu cháo cho em ăn, còn cứu em lúc bị bắt cóc nữa… Thế mà không gọi được sao??? – Lại cái trò phùng mồm trợn má.
- Này thì gọi này!!!! – Lâm đưa tay lên véo má Hân, khiến cho cô kêu oai oái.
Con người cứng đờ như tảng đá cũng có lúc nghịch ngợm như vậy.
**
Hôm nay Phong đã hẹn Hân đi chơi. Khải Lâm có nhiệm vụ hộ tống Hân tới điểm hẹn (chỉ thị của bố Quốc Minh). Đến nơi Hân chào tạm biệt Lâm và nói Tú Phong sẽ đưa cô về tận nhà. Rồi Hân đi tới nhà hàng mà Phong đã dặn.
- Chào em! Em ngồi đi! – Phong thấy Hân đã đến thì ra kéo ghế cho cô ngồi.
- Anh đợi em lâu chưa?
- Ừm! Anh đến từ lâu lắm rồi đấy! Em làm gì mà chậm như rùa thế hả? – Phong giả vở giận dỗi.
- Vậy sao? Em… em xin lỗi. Mấy lần cũng toàn không đi chơi với em được. Tại… – Mặt Hân có vẻ buồn buồn, cô cúi gằm xuống.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được hơi ấm từ đằng sau, ngầng đầu lên thì đã không thấy Tú Phong đâu…
Anh nhẹ nhàng áp má mình vào má Hân, rồi vòng tay ra phía trước đeo một chiếc vòng cổ cho cô. Cài lại phía sau gáy, Phong nhẹ nhàng kéo mái tóc Hân ra ngoài chiếc vòng.
Hân mặt đỏ ửng lên. Cô đã từng ôm anh thật chặt khi được anh cứu khỏi ba kẻ bặm trợn. Nhưng cảm giác lúc đó với lúc này thật khác nhau. Khi anh áp má vào má cô, cô đã cảm nhận hơi thở ấm nóng, nhè nhẹ của anh. Từng cử chỉ dịu dàng khiến cho trái tim cô loạn nhịp. Và về món quà anh tặng cho cô, chiếc vòng cổ có mặt hình trái tim đính đá lấp lánh như kim cương, vẫn làm cô không khỏi ngạc nhiên, ngỡ ngàng.
Rồi Phong trở về ghế của mình, ngắm cô một lần nữa bằng ánh mắt trìu mến, yêu thương:
- Anh không giận em chút nào! Anh chỉ trêu em chút thôi. Trông em đẹp lắm! Thích chiếc vòng đó chứ?
Hân tròn xoe mắt, hai má vẫn đỏ ửng, trông thật đáng yêu:
- Dạ! Đẹp lắm! Em rất thích. Nhưng… nhưng sao… anh lại tặng nó cho em?
- Chỉ là một món quà thôi mà! Nó rất giống em, có biết không?
- Dạ?
- Em có thấy mặt vòng hình trái tim đính rất nhiều đã không? Giống hệt như em vậy. Cũng trái tim thuần khiết ngây thơ, trong trắng, nhưng cũng rất dễ vỡ, dễ tổn thương.
- Anh! Em như thế thật sao? – Khẽ nở một nụ cười ngượng ngùng.
- Em là như thế đấy. Lần đầu tiên gặp em anh đã ấn tượng bởi vẻ ngây thơ, hồn nhiên của em. Em có biết là… trông em như vậy khiến cho ai cũng muốn che chở cho em mãi mãi không?
- Che chở?
- Giống như anh chẳng hạn. Anh rất muốn che chở cho em. Anh không dám hứa là mãi mãi. Nhưng tất cả đều là sự thật em à!
- Anh… anh muốn che chở cho em? Nhưng… tại sao vậy?
- Anh biết là em không hiểu mà! Đúng là cô bé ngốc! Gọi món đi em! Tất cả những món nào em thích! – Nở một nụ cười lịch lãm. Không biết khi nào anh mới nói thẳng cho Hân biết anh thích cô…
**
“Hắn ta là Tú Phong sao? Người đã cứu Hân khỏi ba lũ bặm trợn? Anh ta thích Hân thật lòng ư?”. Khải Lâm cứ nghĩ mãi từ hôm theo dõi Hân và Phong đi chơi với nhau. Ban đầu anh chỉ định theo dõi để bảo vệ cho Hân khỏi những kẻ lạ mặt như bố anh. Nhưng khi trông thấy những cử chỉ âu yếm mà Phong trao cho Hân, anh có cảm giác là lạ. Anh bỗng nhiên thấy ghét cái người tên Phong đó mà không biết lý do vì sao. Khi Phong áp má anh vào má Hân, Lâm đã thấy gáy lành lạnh rồi. “Tên Phong đã từng cứu Hân một lần, mình cũng đã cứu cô bé ấy một lần, không biết nếu như mình cũng làm vậy với Hân như tên Phong, thì cô ấy có đỏ mặt lên mà thẹn thùng như vậy không?” – Lâm thầm nghĩ. Rồi “Hay là Hân thích thằng cha Phong đó?” – nghĩ đến đây thì Lâm ngồi phắt dậy, vò đầu bứt tai, cảm thấy ngực nóng ran lên…
- Anh làm sao vậy? – Khải Anh vào trong phòng, thấy anh trai mình… có biểu hiện lạ thì lo lắng.
- Không có gì đâu! Cái đồ ngốc nghếch! – Mặt Lâm méo xệch vì cay cú với cái lí do chưa thể giải thích.
- Hả? Sao anh bảo em ngốc? ANH KHÙNG HẢ!!! – Khải Anh chống nạnh lên quát.
- À à không! Anh có bảo em đâu?
- Không thì anh đang nói ai vậy?
- Người bạn quí hoá của em ấy!
- Là… Mỹ Hân hả?
- Chứ còn gì nữa? Cái con bé ngốc nghếch!
- Sao? Cậu ấy có vấn đề gì à?
- Hầy dà! Thôi anh đi tắm đây!
Khải Anh nhìn theo anh trai mình ra khỏi phòng, bật cười sằng sặc. Không ngờ anh trai cô đã có cảm giác trước một cô gái. Khải Anh cười híp cả mắt, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch vô cùng hay ho đậm chất nguy hiểm: “Để xem anh trai mình sẽ sống chết ra sao nếu như… Ha ha ha”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ