**
Suốt mấy ngày nay Hân như người mất hồn, cứ đứng lên ngồi xuống, rồi lại nằm một chỗ thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Có phải cô đã bị say nắng anh chàng Tú Phong rồi không? Từ nhỏ đến giờ, cô không biết thế nào là thích, là yêu. Cô chỉ biết người ta nói thích một người là tai với mặt sẽ đỏ bừng lên và tim thì đập thình thịch khi đối diện với người đó. Nhớ lại hôm đi chơi với Phong, mặt cô cũng nóng bừng, còn tim cô thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Không lẽ mình thích anh Phong rồi sao? – Mắt Hân long lanh. Hình như cô nàng đang lơ lửng trên chín tầng mây với cái cảnh tượng thì vô cùng là…
- Phải rồi! Và anh ấy giống như chàng hoàng tử mặc bộ vest trắng lịch lãm. Còn Hân thì là nàng công chúa kiều diễm trong chiếc váy hồng bồng bềnh, mái tóc xoã mềm mại hai bên vaaaaiiiii! – Ai vậy nhỉ?
- Đúng rồi! Và xung quanh có rất nhiều loài chim đang hót!!!
- Cầu vồng trên cao và mây đầy trờiiiiii!!!
- Đúng rồi! Và hoàng tử cùng công chúa nắm tay nhau…
- Phải đó nhưng rồi mụ phù thủy tới bắt cô công chúa đi…
- Vậy sao? Ôi… hoàng tử chạy theo, cầm kiếm chiến đấu với mụ phù thuỷ!
- Sấm chớp đùng đùng và hoàng tử đã bị thương…
- Ôi thật tội nghiệp!
- Rồi hoàng tử cũng chiến thắng mụ phù thuỷ! Khung cảnh lại trong xanh!!!
- Và hoàng tử cùng công chúa… ôi!!! – Trông cái mặt Hân đến khiếp.
- TỈNH DẬY ĐI!
Rơi từ chín tầng mây xuống!
- Cái quái gì vậy? Mình đang mơ sao? AI… DÁM PHÁ HOẠI GIẤC MƠ ĐẸP CỦA HÂN BÀ BÀ HẢ???
- Chị mày đấy Hân bà bà!
- Hả? Chị Yên!!!!! Ôi chị yêu của em!!!!
Nào! Kể cho chị về anh chàng Phong đó đi! Chàng hoàng tử nào lọt được vào mắt xanh Hân bà bà em chị đây? – Mỹ Yên hỏi em gái.
- Anh ấy là người đã cứu em. Hôm đó nếu không có anh ấy thì có lẽ em đã tiêu đời rồi. Có ba kẻ suýt giở trò đen tối với em đấy chị biết không? – Kể như đúng rồi.
- Thật sao? Chị mà biết ba thằng đấy là bọn nào, chị thề sẽ xé xác nó ra thành nghìn mảnh! Rồi sao? Vậy thôi hả?
- Không chỉ có thế. – Hân đưa ngón tay xoắn xoắn mái tóc ngượng ngùng rồi lôi trong cổ áo ra cái dây chuyền Phong tặng – Anh ấy đã tặng em cái này đó!
Mỹ Yên nhìn sợi dây chuyền, suýt xoa:
- Chà chà! Đẹp vậy nhỉ! TRỜI ƠI CHỊ THÍCH CÁI VÒNG NÀY!!! CHO CHỊ ĐÊ!
- Cái giề! Mơ ngủ hả chị gái?
- Thế nào? Vậy là thích hắn luôn đó hả?
- Em… Em không biết. Chỉ biết khi anh ấy đeo cho em chiếc vòng này, hơi thở của anh ấy rất ấm… tim em đập thình thịch luôn ý. Mặt thì nóng bừng. Mà trên mạng ghi đó là dấu hiệu thích một người mà… – Ngượng.
- ÔI MÁ ƠI! CON EM CON ĐÃ LỚN RỒI! CON EM CON ĐÃ BIẾT YÊU!
Ngày hôm đó, hai chị em Mỹ Yên, Mỹ Hân cùng về nhà bố mẹ. Họ cùng nhau ăn bữa tối thật vui vẻ, đầm ấm…
**
- Hơ ơiiiii! Ai gọi điện sớm này nhở? Sao lại có kẻ ĐÁNH THỨC HÂN BÀ BÀ KHỎI GIẤC MƠ NỮA???… ALÔ?
- Làm gì gào to thế hả? Khải Anh đây! Hôm nay đi chơi không?
- Đi chơi? Ôkê! Tớ rủ thêm bạn được không?
- Ờ… ai thế?
- Anh ấy là Phong, chắc là anh trai cậu cũng biết sơ sơ về người đó đó.
- Anh Lâm biết?… À… rồi rủ đi thêm người thêm vui. He he.
- Ôkê. Mà đi đâu thế?
- Đến một nơi chơi trò tìm kho báu. He he…
Khải Anh dường như đã đoán ra điều gì. Nếu như Hân đã muốn rủ thêm người đi, mà lại là “anh Phong” thì chứng tỏ người đó rất đặc biệt. Khải Anh bắt đầu đến “hiện trường” chuẩn bị trước…
Trong khi đó, Hân dậy làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị quần áo cho mình. Cô mặc một chiếc áo phông xanh dương cùng với quần jean khoẻ khoắn, đeo một chiếc băng đô hồng thật dễ thương. Rồi cô gọi điện thoại cho Phong:
- Alo Hân à?
- Vâng! Hôm nay anh rảnh không?
- Hôm nay à?… Được. Anh rảnh. Sao thế?
- Bạn em rủ đi chơi, anh… đi cùng em được không?
- À… Anh rất sẵn lòng hộ tống cô nương.
… “Hu ruây” – Tú Phong reo thầm trong bụng. Thật không ngờ cũng có ngày Hân mở lời rủ anh đi chơi trước. Anh nghĩ có khi Hân đã đổ anh… phần nào. Vậy là Phong cứ cười sằng sặc rồi chạy đi thay quần áo. Đứng trước gương, Phong xoay mấy chục vòng, ngắm đi ngắm lại, có khi đã thay đến hơn 20 bộ quần áo, anh vẫn chưa ưng. Nhưng rồi…
- Hân à! Em sẽ đổ gục anh cho xem! Muah ha hah a!
Bây giờ trông anh ta… thế nào nhỉ? À… ừm… ĐẸP TROAI DỄ SỢ!!! Jean rách tả rách tơi, áo phông đỏ hồng lẫn lộn, đầu tóc thì bị vò rối bù vì… sướng. Đúng là người đẹp vì lụa. Bỗng… “cạch”…
- Ây da vú nuôi! Bà vào đây làm gì vậy? Con đang thay đồ mà! Bà thấy con mặc cái này nam tính hơn mọi ngày không? – Dơ cái bộ mặt rất chi là vênh…
- Sao không để ta chọn đồ cho như mọi khi?
- Bà à! Con tự chọn biết đâu đẹp hơn? Bà thấy con mặc kiểu này được không?
- À Phong này! Nhà mình bị chập điện rồi con?
- Ùi chập điện thì bà bảo ông quản gia sửa là được rồi. Bà, bộ này được chứ?
- Nhà có mỗi con là cái cột điện duy nhất đó!
Đang rất chi là vênh và hớn, biểu cảm trên mặt Phong thay đổi 180 độ… Méo xệch:
- Vú nuôi… Sao vậy? – Lại lè nhè như trẻ con.
- Đi đâu? Đi với ai mà thích tự chọn đồ?
- Con.. hì hì… con đi chơi với… bạn con.
- Bạn gái hả? Thế mà ta tưởng con chuẩn bị đi bán báo.
Mặt bà vú nuôi vẫn không chút biểu cảm, trong khi Phong thì sọ não đã tốc lên một nửa vì khí nóng phun trào. Mặt mếu xẹo, Phong ngồi xuống giường cho bà vú nuôi tìm quần áo cho mình.
- Có mặc thì cũng mặc cho tử tế. Ai đời mặc cái quần rách nát be bét trông không khác gì cái rẻ chùi đ… à chân. Cái áo thì nhàu nhĩ lại còn màu loè loẹt không khác gì khóm hoa ngoài chợ. Đúng là ta chọn quần chọn áo cho con từ bé đến giờ mà không học được tí nào về cách ăn mặc cho nó TỬ TẾ HẢ ZỜI?
- Con… con nhớ rồi!
- Đây! Mặc cái này vào! Chải lại cái đầu đê! Khiếp!
Nói rồi bà vú ra khỏi phòng, còn lại… mình Phong… thơ thẩn với bộ quần áo…
- Không lẽ… mình thảm tới vậy sao? Híc…
**
Bốn thanh niên Lâm Hân Anh Phong dừng xe trước một căn biệt thự cổ trên cả cổ. Rêu thì bám đầy tường, cổng sắt thì gỉ nâu sì. Kho báu gì mà nằm ở cái nơi tàn tạ thế này? Trông thì âm u mù mịt như cái nhà ma…
- Khải Anh à, chúng ta phải vào đây tìm kho báu sao? – Hân hơi run run.
- Đúng thế! Có gì đâu, kho báu nằm ở trên tầng cao nhất của toà nhà! Sẽ có hai đội, đội nào tìm thấy trước thì kho báu sẽ thuộc về người đó, và đội kia phải khao đội này một bữa xả láng. Ôkê không?
- Em tìm thấy chỗ này kiểu gì vậy? – Khải Lâm hỏi Khải Anh.
- Ngày xưa có mấy đứa bạn rủ em đến đây, nhưng trông ghê quá nên tất cả chạy về hết, chả ai dám vào.
- Vậy… kho báu là gì cô bé?
- Tôi chỉ biết là một cái hòm gỗ đã cũ trạm trổ công phu, trong đó có gì thì… tìm ra sẽ biết.
Thế rồi họ chia làm hai đội theo “thánh chỉ” của Khải Anh. Cô và Hân một đội, còn hai anh chàng kia một đội. Họ bắt đầu rẽ theo hai hướng, hai cổng khác nhau để vào toà biệt thự. Bên trong mùi ẩm mốc thật kinh khủng. Chuột bọ và côn trùng cứ đuổi nhau khắp nơi lích ra lích rích. Hân nép sau lưng Khải Anh, tay bấu chặt lấy Khải Anh, người run lên bần bật. Trên con đường dẫn vào một phòng khách lớn, hai đứa trông thấy có một cái thòng lọng treo ngay trên đỉnh đầu, bên dưới đó là một cái ghế gỗ bị đổ, đã sứt mẻ và bị mọt ăn nát. Hân mặt mếu xẹo vì sợ, lay lay tay Khải Anh:
- Có… có phải… có người… từng… từng treo cổ ở đây không vậy?
- (Không trả lời)
Đi thêm một đoạn nữa, chúng nó lại thấy treo trên tường một tấm gương lớn đã bị vỡ, mảnh gương còn nằm đầy trên sàn nhà, bẩn đầy vì bùn đất không hiểu ở đâu ra mà xuất hiện… Chiếu đèn pin lên chỗ tấm gương vỡ, Hân trông thấy hình hai bàn tay có màu đỏ thẫm…
- Khô… không lẽ có người… đã chết ở đây?
- (Không trả lời)
Đi gần đến chỗ phòng khách lớn, Khải Anh kéo Hân lên một cái cầu thang, lên tầng hai, rồi họ vào trong một căn phòng nhỏ…
**
Phong và Lâm đi song song với nhau nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Bởi đơn giản, họ cũng đang rùng mình bởi cảnh tượng ở đây. Đang đi, bỗng nhiên Phong kéo giật tay Lâm lại, chỉ về phía góc chân cầu thang, và họ đã nhìn thấy… một bóng người run lên. Cùng lúc đó, một cơn gió ở đâu thoảng qua làm cho hai anh chàng rợn tóc gáy… Nhưng Lâm thì tự tin vào thị giác của mình, anh biết cái thứ đang rung lên kia không phải là người, cũng chẳng phải mà, hình như là thứ gì đó… Anh cầm một cây gậy gỗ nằm lăn lóc dưới mặt đất và phi vào cái vật đang rung lên đó. Và thứ đó rơi xuống đất. Hoá ra chỉ là một tấm vải. Họ cùng tự vỗ lên mặt mình một cái “bộp”. Sao họ không nghĩ ra gió đã làm tấm vải đó bay lên nhỉ? Rồi Khải Lâm bước lên trước, Phong cẩn thận bước theo sau. Bỗng nhiên…
- AAAAAA – Cả hai đồng thanh hét.
Một thứ gì đó tròn tròn như quả bóng lao thẳng xuống chỗ hai thanh niên đang đi khiến cả hai hét ầm lên vì sợ. Và vấn đề ở đây là, người bị thứ tròn đó trực tiếp lao phải chính là Phong. Anh chàng này vốn rất yếu tim, và…....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ