Nhưng chưa kịp hành động thì nó đã chạy theo tên kia.
Nó gương mặt đầy sát khí, đôi mắt lạnh lùng nhìn tên đó.
“RẦM!!!!” nó nắm cổ áo tên đó, đẩy mạnh vào tường.
” Lần thứ nhất tôi đã tha cho cậu, vậy mà lại dám hôn tôi lần thứ hai!!! Hừ!!! ĐỒ BỆNH HOẠN!!! BIẾN THÁI!!! CẬU BỊ GAY À ?” nó hét lớn vào mặt tên đó, ngữ khí đầy tức giận.
“Ha ha ha!!!” tên đó cười lớn.
Nó ngạc nhiên.
Trong chớp mắt, hắn khóa tay nó lại, lật ngược tình thế đẩy nó vào tường.
Hắn ghé gương mặt của mình sát mặt nó, nó cố gắng vùng vẫy nhưng ko thể thoát ra khỏi bàn tay cứng như thép đó.
“Tôi ko nghĩ hôn con gái lại là bệnh hoạn, đúng ko?” hắn thì thầm vào tai nó.
Nó…….nó ngưng vùng vẫy!!! Tròn mắt nhìn tên đó.
Tên đó…..tại sao? Tại sao tên đó lại biết nó…..nó là…..
“Ha ha ha!!!” t tên đó khoan thai đút hai tay vào túi quần, thong thả bước đi.
Hắn chạy tới, từ đằng xa hắn đã thấy tên kia thì thầm câu j đó vào tai nó, rôi gương mặt nó liền tỏ ra sợ hãi, ngạc nhiên.
” Hải, cậu……!!” hắn lay người nó.
Nó nhìn thẳng vào mắt hắn.
” làm ơn!!! hãy để chuyện này cho tôi giải quyết, đừng đi theo!!!” rồi bóng nó cũng khuất dạng cuối con hành lang.
Hắn ngơ ngác đứng đó!!!!! thật ra là……..chuyện j?
Thấy tên đó đi về phía sau trường, nó đoán là hắn đang ở chỗ cái cây mà lần đầu tiên nó gặp tên đó.
Nó chạy tới, nhìn quanh, sao ko thấy hắn ? Nó sai à ?
“Cậu tìm tôi ?” giọng nói vang lên!
Nó ngước mắt lên nhìn cái cây bên cạnh, thấy tên đó đang ngồi trên cành cây, đầu dựa vào thân cây tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Nó đưa ánh mắt đầy thắc mắc nhìn tên đó.
“Tại sao cậu lại biết chứ?”
“Biết j?” tên đó tỏ ra ngạc nhiên.
“Cậu…….thì chuyện tôi là con gái!!! sao lại biết chứ?” nó như muốn cứng họng với tên này.
“à, chuyện đó!!!” hắn “À” tỏ vẻ như chuyện đó thản nhiên lắm.
“Phóc!!!” hắn từ trên cao nhảy xuống!
Hắn nghiêng đầu nhìn nó cười.
“Đôi mắt này, cái mũi này, cả cái miệng nữa tôi ko nghĩ là của con trai, xong!”
Câu trả lời của hắn khiến nó ngố ra mặt, nhìn vào mắt, mũi, miệng cũng đoán được là con trai, con gái sao?
“Nếu ko còn j để nói thì tôi đi đây!!!”
“Khoan cậu…!!”
Như biết được nó muốn nói j, hắn chen vào
“Đừng lo, tôi ko nói cho ai biết! cũng chẳng đem chuyện này ra uy hiếp cậu đâu!!!” hắn vẫy tay, vẫn tư thế khoan thai, đút hai tay vào túi quần bước đi.
Nó nhìn tên đó, hắn là người như thế nào chứ?
………………………….
Trong h học nó cứ ngồi ngẩn ngơ.
Nó dễ bị phát hiện vậy sao? Hay tại hắn quá thông minh để biết được nó là con gái? Ashhhhhhh nó như muốn nổ tung cái đầu, nhức đầu quá, nó nằm xuống ngủ.
“CHÓC!!!!!!” một viên phấn theo qũy đạo thẳng bay vào đầu nó.
” Em kia sao ngủ trong h học hả? Ra ngoài hành lang đứng, cuối tiết vệ sinh phòng học cho tôi.”
Nó ngơ ngác nhìn ông thầy.
” em……em mới nằm xuống mừ?” nó chớp chớp mắt.
“Không nói nhiều, ra ngoài cho tôi!!!”
Nó vẫn ko ngừng chớp mắt, nó hết nhìn ông thầy rồi quay qua nhìn HUY.
Nó tự dưng muốn khóc!!! hôm nay là ngày j mà xui quá vậy nè? Nó phụng phịu cúi gằm mặt xuống đi ra ngoài.
……………….
Cuối tiết, nó dọn dẹp phòng học HUY ở lại muốn giúp nó, nhưng nó ko cho. Vậy là cậu ngồi trên ghế đọc sách.
“Này!!! em biết cái tên….. nói sao ta? cái tên mà trông lạnh lùng ý?” nó gãi đầu.
HUY đưa cuốn sách xuống.
“Người mà hay đối đầu với KHOA à?”
Nó suy nghĩ một hồi “ờ! ờ! chắc là hắn đó!!!”
“Đó là DƯƠNG TỊNH LÂM trong trường này chỉ có cậu ta là dám đối đầu với KHOA Em cũng ko biết tại sao? hành tung của cậu ta rất bí ẩn. Nghe nói có cha người NHẬT!!!” HUY tuôn ra nguyên một tràng giống như đang khảo bài vậy.
Nó cũng ợm ờ cho qua chuyện rồi tiếp tục cầm cây lau nhà quơ quơ lại lại.
Mấy câu hỏi cứ bay vòng vòng trong đầu nó.
Tối hôm đó, hắn lại vô bar A&E, mong là tìm được cô gái ngày hôm qua.
Hắn thực sự muốn biết cô gái ấy là ai? Tại sao lại đặc biệt đối với hắn như vậy?
Đương nhiên nó cũng biết chuyện đó. Sau khi hắn đi ra khỏi phòng, nó liền ôm đống đồ cải trang đi tới một nhà vệ sinh công cộng gần đó để thay đồ.
Khác với phong cách lạnh lùng hôm qua, hôm nay nó mặc một cái váy jean ngắn nhưng ko ít bụi bặm và sexy!!! Cái áo thun ôm người chỉ cần cử động một cái thì sẽ thấy vòng eo nho nhỏ của nó lấp ló sau cái áo.
Một đôi bốt màu be cao tới đầu gối, mái tóc được cột cao làm lộ một gương mặt tinh nghịch, một vài sợi tóc rũ xuống một cách cố tình tạo sự tự nhiên gần gũi, make up nhẹ nhàng.
“Show time!” nó nhìn vào gương nhếch mép cười.
“Cộp!!! cộp!!!” gót giày va trên vỉa hè, khiến bao nhiêu ánh mắt nhìn theo nó.
…………………..
Hắn ngồi đó, vẫn một li rượu mà hắn ưa thích, vẫn một điếu thuốc trên tay, vẫn gương mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại xa xăm như đang chờ ai đó.
“Thịch!!!!!!!” tim hắn lỗi nhịp khi thấy cánh cửa mở ra và người hắn chờ đợi nãy h bước vào.
Nó nhìn quanh rồi mỉm cười, nụ cười tỏa sáng, thu hút bao ánh mắt.
Nó đi những bước tự tin, tiến vào giữa sàn và nhảy theo điệu nhạc.
Nó nhanh chóng làm tâm điểm của bar.
Những điệu nhảy được nó thực hiện một cách điêu luyện khiến bao nhiêu ánh mắt ko thể rời khỏi nó, kể cả hắn. Nhất là nụ cười cứ hiện diện trên môi nó, một nụ cười tinh nghịch.
Nó tỏ ra vô tình nhìn thấy hắn, cười tươi hơn, rồi như trong quân đội nó đưa tay chào hắn.
Tim hắn đập dữ dội trước nụ cười đó. Hắn….hắn ko biết tại sao? Hắn nhìn cô gái đó, cứ như là quen rồi. Cảm giác rất là kì lạ, một cảm giác ko thể nào lí giải được.
“Haizzzz……mệt quá!!!” nó vẫn giữ nụ cười chào hắn.
“A! chào!!!” hắn có phần ngạc nhiên
” Nóng quá, lâu rồi tôi mới nhảy!!! mệt thiệt!! phù! phù!” nó lấy tay vẫy vẫy trước mặt làm mấy cọng tóc bay bay, miệng nó chu ra thổi thổi ” khì!!!” nó quay sang hắn cười.
“À cậu tên j nhỉ? Tôi tên TRANG THƯ!”
Hắn cười mỉm ” tôi tên KHOA!”
“ừm!!!” nó cũng cười.
“Nè!!! nóng quá!! ra ngoài đi dạo với tôi đi? ” nó đề nghị
“Cũng được!!!” hắn đồng ý.
Trên vỉa hè, những ánh đèn đường sáng lấp lánh in bóng nó và hắn xuống đường.
9h tối mà đường vẫn còn khá đông.
Nó vu vơ hát mấy bài, đầu khẽ nghiêng qua lại. Nó rủ hắn đi nhưng tuyệt nhiên ko nói một lời từ khi ra khỏi quán.
“Cậu ăn ngọt được ko hả?” nó bất ngờ hỏi.
“Tại sao?” hắn ngơ ngác
“Thì ăn kẹo bông gòn với tôi!!!”
Nói rồi nó chạy tới xe bán kẹo bông gòn ngay trước mặt.
Hắn cười, hôm nay người con gái kì lạ kia lại làm hắn cười tới hai lần.
Đọc tiếp Chết…Lỡ yêu rồi…Làm sao đây?
Nguồn: DakMil.WapSite.Me
Chap 5
Tối hôm đó,
Nó ngồi trong phòng của HUY. Nó tức tối, không ngờ…cứ tưởng dằn mặt mấy đứa bắt nạt thì em nó sẽ được yên lành …không ngờ....mọi chuyện còn xấu hơn…
“sao em không nói chị hả?” nó hỏi nhẹ tênh.
Em nó đang đọc sách, cũng từ từ hạ sách xuống nhìn vào mắt nó.
“chị.! Chị đã vì em làm nhiều rồi! vả lại em cũng đã quen”
“quen sao? Chứng tỏ lâu lắm rồi sao?” nó gắt lên, HUY đành im lặng.
“RẦM!” nó đập bàn thô bạo!
“chết tiệt! chị…chị vô dụng quá.! Hức… đau lòng quá…bọn chúng…chị sẽ… hức …giết tụi nó!” nó khóc nấc lên.
Đối với nó, nó được cơ thể khỏe mạnh này là để bảo vệ em nó, nó xem như mình được sinh ra là để làm cái nhiệm vụ đó…vậy mà…Nó làm không được.! Nó vô dụng lắm sao?
“chắc chắn phải có đứa cầm đầu!” lấy lại bình tĩnh , nó nhận định.
HUY liền xanh mặt.
“chị…chị không…tên đó nguy hiểm lắm!”
“vậy là có?” nó liền hỏi ngược lại.
HUY thở dài, không giấu được nó rồi.
“ hắn tên TRẦN MẠNH KHOA, là đại ca trong trường này, lạnh lùng, tàn bạo, dã man…là bản chất của hắn, xin chị đừng đụng vào hắn! hắn nguy hiểm lắm!”
Nó ngồi nghĩ ngợi, nó khẽ cười, nó đã có cách bắt hắn phải nghe lời nó.
“ừm… chị không làm gì đâu… Em đi ngủ sớm đi!” nó đứng dậy , bước đi về phòng, nó không muốn em nó lo cho nó, nên quyết định nói dối.
“TRẦN MẠNH KHOA ! ta sẽ xem mi là người như thế nào! Thoát khỏi ta không? nhưng ……………cậu bạn cùng phòng với mình hình như cũng tên KHOA thì phải” nghĩ tới đây, nó khựng lại…rồi lắc đầu....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ