Họ mất để lại cho cô con gái nuôi một tài sản kếch xù! nhưng đối với đôi mắt ko nhìn thấy j thì cô ấy sao có thể quản kí được cái tài sản đó chứ?
Rồi số tài sản đó bị những kẻ tham lam trong dòng họ cuỗm mất! Đến khi bên cạnh cô chỉ còn dì MARY, người đã làm quản lí cho gia đình cô nhiều năm!
Dì MARY dẫn Diệp về nhà mình, ngôi nhà khá gần đồi!
Chiều chiều, dì MARY hay dẫn DIỆP lên đỉnh đồi để hóng gió! Nhưng cô lại có sở thích chơi violon! Vì vậy mà chiều nào cũng có tiếng đàn theo gió bay tới chỗ LÂM!!
Một chiều LÂM ngồi đó để nghe DIỆP chơi violon!!!
Chợt!!! tiếng đàn buồn dừng lại!
“KHOA ko tới đây được à?” DIỆP với giọng buồn hỏi LÂM!
“Không!”
“Cậu ấy……dạo này……..hình như đi đánh nhau thì phải!!!” DIỆP ngồi xuống, LÂM thấy vậy khẽ đi tới đỡ DIỆP!
Chuyện KHOA đang tranh chức đại ka trong trường, ai cũng biết! nhưng cậu lại ko muốn DIỆP biết! Cậu sợ DIỆP lo lắng!
“Sao cậu………..quen được KHOA?” cậu lấy thắc mắc bao lâu nay ra hỏi DIỆP!
“Tụi mình quen biết từ lúc mình được nhận nuôi! Có vẻ như gia đình KHOA với gia đình mình rất thân thiết! Cậu biết ko? Mình biết chơi violon cũng là vì KHOA! cả cây đàn này chính là cậu ấy tặng mình! Rồi đến khi cha mẹ DIỆP mất! Nhiều người đã quay lưng lại với mình! Nhưng cậu ấy lại ko như vậy!!! Cậu ấy chuyển vào trường này vì biết mình sống gần đây, cậu ấy nói như vậy sẽ dễ dàng giúp đỡ mình hơn! Nhưng……..dạo này có vẻ cậu ấy ít đến! Mình cũng ko biết tại sao?” DIỆP nói với giọng buồn bã!
“LÂM à!” chợt DIỆP mò mẫm bàn tay LÂM!
“Cậu………giúp mình được ko? Nếu trong trường, KHOA gặp khó khăn gì, giúp đỡ cậu ấy giùm mình! Được ko?” DIỆP nói với giọng thành khẩn!
LÂM mím chặt môi! buồn cười! Nói như vậy……….chẳng lẽ………DIỆP thích KHOA sao? Trái tim cậu như bị một con hổ vò xé!!! Không! cậu ko muốn hứa! Tại sao phải giúp tình địch của mình chứ? Nhưng………………….
“Ừm!!!” cậu lại nói khác! Có lẽ………..DIỆP ko yêu cậu! Nhưng cậu sẽ cố gắng giúp cho DIỆP cười nhiều hơn! Đành chôn chặt tình cảm này vậy!!!
“Này, cậu quan tâm DIỆP 1 chút đi!” LÂM nắm lấy tay KHOA hét lớn, giọng pha chút giận dữ, vì hắn mà DIỆP lo lắng, vì hắn mà nụ cười trên môi DIỆP ít dần!
KHOA đang vội đi đánh nhau, hắn gần lấy được cái chức đại ka, chỉ cần vài vụ đánh nhau nữa là hắn trở thành đại ka rồi!
“Cậu buông ra đi!” KHOA hất tay LÂM.
LÂM chạy tới chặn đường hắn!
“1 lần thôi, mau tới đó đi, DIỆP đang đợi cậu, chỉ cần một câu hỏi thăm thôi là DIỆP cũng vui rồi! xin cậu đó!!!” LÂM hạ mình van xin hắn! Lần đầu tiên cậu phải van xin như vậy! Cả việc cha cậu gửi cậu về VIỆT NAM cậu cũng chẳng một lần van xin để về lại NHẬT! Vì người con gái cậu yêu, cậu chấp nhận làm tất cả, kể cả việc đối với cậu là xấu hổ này!!
KHOA quay mặt đi chỗ khác, thở dài! mong là lấy lại được bình tĩnh! Cậu nhìn thẳng vào mắt LÂM ” Cậu thay mình chăm sóc DIỆP được ko? Hỏi thăm cô ấy giùm mình! Chỉ hôm nay thôi, mình sắp đạt được ước mơ rồi! Giúp mình đi!!!” KHOA nhíu mày, nói chân thành!
Lâm suy nghĩ một hồi nhưng cậu vẫn ko tránh ra, mà lại cương quyết hơn!
“Không được! Cậu cũng hãy bỏ cái chức đại ka đó đi, việc ddos rất nguy hiểm! nếu cậu bị gì thì……..người lo nhất là DIỆP thôi!!” LÂM nói, tim có chút đau đớn! Tại sao cậu phải làm vậy chứ? Nếu………nếu hắn bị gì thì chẳng phải cậu có thể dễ dàng thay thế hắn! Sao cậu ko nghĩ vậy chứ? Cậu ko biết! Cậu chỉ biết rằng mình sẽ làm tất cả vì DIỆP !!! Dù người cô chọn ko phải là cậu!!!
KHOA gần như mất kiên nhẫn, gằn giọng ” Cậu tránh ra đi , tôi bận lắm!!!”
“Không, mau tới đó đi!” LÂM vẫn cương quyết
“Tôi gấp lắm, mai tôi tới!” nói rồi KHOA lách người rồi nhanh chóng chạy mất dạng!
LÂM đứng đó, đơ mấy giây! Ngày mai, mong là hắn giữ lời!
” KHOA lại ko tới à?” DIỆP nói tâm trạng buồn bã
“Ừm, nhưng ngày mai là cậu ấy tới rồi, cậu đừng lo nữa, chỉ là…………….KHOA có chút việc bận thôi!” LÂM nói
DIỆP chu môi đáng yêu, nghiêng đầu qua,hướng gương mặt xinh xắn của mình về phía giọng nói của LÂM!
“Hì, vậy thì được! LÂM này, giúp mình được ko?”
LÂM nhíu mày ” việc gì?”
DIỆP đan mấy ngón tay vào nhau, e thẹn!
“Ừm! mình….mình sống ở đây, nhưng ko lần nào được đi dạo quanh đây! Dì MARY bảo rất nguy hiểm! Nhưng mình tin cậu mà! Cậu giúp mình đi nhaz!!! làm mắt cho mình nhaz!!!” DIỆP nói với giọng hớn hở cứ như là LÂM đã đồng ý!
LÂM cười dịu dàng nhìn DIỆP ! cuối cùng cô ấy cũng cười! Điều đó là tái tim cậu ấm áp hẳn lên!
“Ok! mình đi!!” nói rồi LÂM đỡ DIỆP đứng dậy, rồi đi ra ngoài!
……………………………………..
Kể tới đây, LÂM thấy đắng nghẹn cổ họng!
” tôi ko ngờ đó là ngày cuối cùng tôi được ở bên DIỆP!”
Nó như hiểu được, nhìn LÂM với đôi mắt an ủi!!
LÂM nắm chặt tay, cố gắng hoàn thành câu chuyện.
………………………………………..
“Cố lên!!! Mày sắp làm được rồi!!!”
Đang đi trên đường, chợt LÂM nghe giọng nói hơi quen quen! Đi tới ngã quẹo, cậu thấy DUY người bạn thân của KHOA trong trường, DUY ở đây, vậy……..hắn cũng đang ở đây sao? Ko được, phải dẫn DIỆP ra khỏi đây thôi! Nghĩ vậy LÂM nắm tay DIỆP đi ngược lại!!!
” Này, cậu đi nhầm đường à! hình như tụi mình đang đi ngược lại đó!” DIỆP liền hỏi
“À ko, mình đi mua kẹo ăn đi!” LÂM lúng túng
DIỆP liền phì cười
“Cậu thích ăn………”
” Ừm!!! chỉ còn vụ này nữa thôi là được!”
DIỆP chưa nói hết lời thì giọng nói một thằng con trai chen vào…..Nhưng! DIỆP nhận ra giọng nói này! Chỉ có giọng nói này mới khiến tim cô đập nhanh như vậy!
“KHOA……….là KHOA đúng ko LÂM?” DIỆP mừng rỡ, chư nghe LÂM nói, đã chạy theo giọng nói đó!
Khi tới ngã rẽ, cũng là lúc KHOA và DUY lên xe chạy!
Giọng nói xa dần, DIỆP chạy nhanh hơn, ko biết rằng mình đang chạy giữa lộ!
LÂM hốt hoảng chạy theo!
“DIỆP…..đứng lại đi……DIỆP!!!” Cậu vừa chạy vừa gọi theo!
Chiếc xe máy trở KHOA xa dần, DIỆP kiệt sức ngừng chạy, nhồi thụp xuống!
LÂM thấy vậy, yên tâm phần nào, đang đi ra dẫn DIỆP vào thì……….
Một chiếc xe tải lao tới
LÂM chạy ra
Một tiếng đụng lớn
…………………………………..
LÂM chỉ tay lên trán, nơi có vết sẹo lớn!
“Tôi…….tôi đã ko kịp…………bảo vệ cô ấy!!!” rồi cậu chua xót nhìn ngôi mộ! Rồi cậu cười! Nhưng nụ cười đó như chất chứa nỗi buồn!
Nó ko biết nói gì ngoài việc ngồi nghe câu chuyện buồn đó!
Đến ngày hôm sau tên đó mới biết DIỆP mất! ha ha! tên đó………ko hề biết mình đã làm gì! Vẫn khóc lóc thương tiếc! ha ha! giả tạo giả tạo!!! hắn là đồ sát nhân! Đáng lẽ buổi tang đó tôi phải chặn hắn lại, ko cho hắn dự! Chết tiệt!!!” LÂM nói với giọng bực bội!
“Tới h hắn vẫn nghĩ DIỆP bị tai nạn mà mất! Hắn vẫn ko hiểu tại sao tôi lại đối đầu với hắn!”
“Cậu ko nói cho hắn biết sao?” nó thắc mắc
“Hừ, nói chuyện với hắn sao? Hắn ko xứng!” LÂM gằn giọng khiến nó bất giác sợ hãi!!!
Câu chuyện kết thúc, 2 người vẫn ngồi đó! Nó ko biết là đã ngồi vậy bao lâu! Chỉ biết là đã ngồi vậy rất lâu rồi! LÂM trầm ngâm,cúi đầu xuống nghĩ ngợi j đó! Nó thì cũng im lặng, nó biết im lặng lúc này là tốt nhất! LÂM đang đầy tâm trạng, ko nên phá vỡ điều đó! Gió cứ thổi, những lá cây màu vàng rụng theo gió. Lâu lâu nó tinh nghịch lấy tay ra chụp lấy những chiếc lá đang lơ lửng! Nhưng ko hề dịch chuyển! Nó lấy lá khô xếp chồng lên nhau, đến cái thứ 7 thì LÂM lên tiếng!!!
“Tại sao cô lại giả trai vào đây?”
Nó giật mình chụp hụt chiếc lá thứ 8! nó quay lại nhìn LÂM, cười mỉm, xong cũng ôm gối, nói!!!
“Cậu biết HUY chứ?”
“Người mà hay bị bọn của KHOA bắt nạt” LÂM nhíu mày!
“Ừm!!!” nó gật đầu, rồi ngước mắt lên trời!!!
“Đó là em song sinh với tôi!” nó nhắm mắt lại “Tôi kể lại cho cậu nghe một câu chuyện nhaz!!!” nó chậm rãi! LÂM im lặng, nó tiếp tục!
“Có 2 chị em song sinh một trai một gái! Chỉ mới 3 tháng tuổi, bị bỏ rơi trước một cô nhi viện! Không biết người đặt 2 đứa bé đó là ai! Nhưng có lẽ đó là một người vô tâm! Bởi người đó vô tình đặt chúng dưới một trận mưa lớn! Hì !! Chắc người đó muốn giết những đứa trẻ đó, nhưng ko nỡ ra tay, nên tính mượn mưa để làm những đứa bé đó chết!!” Nó cười cay đắng, giọng nói đầy thù hận!
“Nhưng trời cho cặp song sinh đó sống, tuy nhiên, vì người chị được đặt ở phía trong, nên ko bị dính mưa nhiều, còn người em trai bị đặt ở ngoài, tưởng chừng đã phải chết vì lạnh! Nhưng ko, cậu bé đó vẫn còn sống cho tới bi h! Chỉ có điều trận mưa định mệnh đó đã cướp đi sức khẻo của cậu! Làm cậu luôn sống trong bệnh tật và yếu đuối!!!” Nó dừng lại, đôi mắt đanh lại, nhìn vô định về phía trước!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ