“không đâu. Chắc là không phải đâu.! Hắn hiền như vậy sao lại là đại ca chứ?” nó lẩm bẩm.
“ không phải gì chứ?” một tiếng nói vang lên ở phía sau lưng nó.
Nó…sợ đến điếng người.. hành lang không có ai…là…là…người nói hay ma nói vậy? Nó xem phim ma…mấy cảnh ma xuất hiện thường là ở mấy cái hành lang tối tăm như vậy …bây giờ nó mới để ý thấy …hành lang này không mở một bóng đèn....
Hoảng sợ, nó ngồi xuống, ôm đầu.
“aaaaaaaaaaa... Con ma kia! ta không làm gì mi thì mi cũng không được làm gì ta! Nếu có oan ức gì thì ngươi đi tìm…người khác đi. Ta không giúp mi được đâu!” nó nhắm mắt , không dám nhìn.
“không giúp được? Thiệt?”
“đúng!! Ta không giúp được gì đâu!Tha cho ta!” nó run lên bần bật. Trời ơi ! nó đang nói chuyện với ma sao?
“vậy ta phải bắt hồn mi vậy?”
Nghe xong , nỗi sợ của nó tăng lên gấp đôi, nó liền thấy người mình bị nhấc bổng, có pahỉ…có phải nó bị bắt hồn đi rồi không???
“aaaaaa! Làm ơn.! Tha cho ta! Ta còn yêu đời! làm ơn…” nó vùng vẫy.
“HA HA HA HA.!”
Bỗng nó nghe một giọng cười…hơi quen thuộc…
Nó mở mắt , thấy nó đang bị vác trên vai…bởi một người! Là nó bị vác…chứ không phải bị bắt hồn đi…đấy là người chứ không phải là ma.
“nhóc.! Yên nào.! Vùng vẫy là tôi với cậu té luôn đó! mà sao cậu nhẹ quá vậ!đúng là suy dinh dưỡng rồi”
“KHOA…KHOA hả?” nó lắp bắp.
“chẵng lẽ ma? HAHAHAHA! Thấy cậu phản ứng thái hóa như vậy, nên tôi giỡn chút thô! Không ngờ cậu lại trẻ con tới vậy… thú vị thiệ!”
Nó đỏ mặt, có trách thì trách nó sợ ma …mà khoái coi phim ma nhiều làm chi.. Rồi suy diễn lung tung.
“nè! Bỏ tui xuống!” nó phát hiện nãy giờ hắn vẫn vác nó như bao tải.
“ cứ để vậy đi.! Cậu nhẹ mà” hắn vẫn bước đều.
“không được! Bỏ xuống! bỏ xuống!” nó vùng vẫy.
“ nhóc!Yên! Cậu mà té là tui không chịu trách nhiệm!”
Nó đành yên…té thì đau chết..! hắn cứ vậy mà vác nó về tới phòng.
Sáng hôm sau,
Nó vẫn dậy sớm, vệ sinh cá nhân như hôm qua..
Nhưng hôm nay có hắn ở trong phòng nên nó phải hết sức cẩn thận.
“cạch” sau khi tắm xong, nó mở cửa ra.
“aaaaaaaaaaaa.! Ưm……..ưm…..” nó la lên khi thấy KHOA đứng ngoài cửa, thấy nó la, KHOA cũng bịt miệng nó lại.
“cậu nhỏ miệng thôi.. Tôi đi WC mà!” KHOA nhăn mặt, nói nhỏ. Nó liền gật đầu lia lịa.
KHOA cũng từ từ buông tay ra.
“cậu thật là…”KHOA cười rồi bước vào nhà WC.
Nó liền phụng phịu, tự nhiên lù lù xuất hiện , không giật mình mới sợ… haizzzzz… Mong là mấy cái áo “đặc biệt” mà nó đã đặt hàng mau hoàn thành lẹ đi. Ngày nào mà cũng như vậy chắc nó chết vì bịnh tim quá!
Trong giờ học,
Theo nó điều tra được thì cái tên TRẦN MẠNH KHOA học lớp 11b17. Giờ ra chơi hôm nay, chắc chắn nó sẽ tới “thăm” hắn. nhưng nó sẽ không dùng nắm đấm nữa, chỉ là…đến lúc sử dụng cái vẻ đẹp của nó rồi...nhưng đầu tiên nó vẫn muốn xác định đối tượng cái đã!
“reng!!!” nó đứng phắt dậy, nhanh chóng đi đến lớp 11b17, trước đi không quên liếc cảnh cáo tụi trong lớp không được đụng tới HUY.
11b15…11b16…đây rồi! 11b17.
Đang tính vào thì…
“HẢI. cậu làm gì ở lớp tôi vậy?”
Thấy nó, KHOA liền bỏ đi vẻ lạnh lùng, chạy tới khoác vai nó.
Nó ngạc nhiên, không ngờ KHOA học lớp này. Nó không muốn KHOA biết nó đang tìm…cái tên đại ca trong trường, liền ra vẻ ngạc nhiên.
“a! lớp…lớp cậu hả?”
“ừ. Cậu qua đây kiếm tôi à?” KHOA vui vẻ hỏi.
“không. chỉ là…tui lạc đường. hê hê.” nó gãi đầu, còn cười ngô nghê.
“đúng là…có phải con nít đâu mà lại lạc đường chứ?” KHOA cốc đầu nó.
“ashhh! Đau!” nó la lên, lấy tay xoa xoa đầu.
“sẵn tới đây rồi! tôi giới thiệu cậu với bạn tôi! Vô!” KHOA kéo nó vô lớp, mặc cho nó phản đới í ới.
“DUY! Đây là bạn mới của tôi! Còn đây là HẢI!”
Nó và cái tên DUY ngạc nhiên.
Nó cười khẩy một cái…KHOA làm bạn với cái tên này sao.
DUY thấy nó, cũng cười sau đó liền đóng kịch như không quen biết nó.
“ vậy à? Chào BẠN MỚI!” DUY bắt tay với nó.
Nó cũng cười lại, “ừm! chào!”
“tôi đi đây một tí” nói xong nó bỏ đi một mạch.
Gương mặt nó đầy tức giận.
“ chết tiệt! đi đâu cũng thấy cái bản mặt đó! cái tên KHOA này nữa! không biết lựa bạn mà chơi à?” nó lầm bầm.
Nó ra sau trường nơi có cái rừng cây.
“chết tiệt ! chết tiệt!” nó đám liên tục vào cái cây, mong được xả cơn tức giận này.
“thiệt là ồn quá đi!” từ phía sau cây , một giọng nói vang lên.
“cái gì?”đang trong cơn tức , nó hét lớn.
Nó đi ra phía sau cái cây…và…đơ!
Một thằng con trai…đẹp như thiên thần, đang ngồi tựa vào thân cây, làn da trắng như tỏa sáng, đôi mắt lạnh lùng như nuốt chững tất cả, nó như bị đắm chìm trong đó.
“cậu đang phá giấc ngủ của tôi đấy!” giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên.
Nó lúng túng, đỏ mặt, “vậy…vậy à? Xin….xin lỗi!”
“lại đây.” tên đó ngoắt nó lại.
“hả? tui hả?” Nó hỏi lại.
“không cậu thì ai? Cậu phá giấc ngủ của tôi thì phải làm gì đó để tạ tội chứ!”
“à…ờ…đúng.” nó ngoan ngoãn nghe lời.
“ngồi xuống!” hắn ra lệnh cho nó ngồi cạnh hắn! nó làm theo.
“cậu…” nó lên tiếng kho thấy hắn gác đầu lên đùi nó.
“im nào! Tạm thời làm gối cho tôi!” nói rồi hắn nhắm mắt ngủ ngôn lành, cứ như…nó là vô hình, à không! Cứ như nó là cái gối…không hơn không kém!
Nó ngồi im cho tên đó ngủ, 1 tiếng trôi qua, giờ học bắt đầu rồi, vậy mà nó còn phải ngồi đây. Cái tên này tính cúp tiết sao? Còn nó thì không muốn tí nào
Đọc Tiếp : Chết…Lỡ yêu rồi…Làm sao đây?
Nguồn: DakMil.WapSite.Me
1 năm trước!
………………………………..
Lâm chán nản, cậu luôn bực bội vì bị ép phải về VIỆT NAM, học trong một cái trường nội trú mà cậu cho là ngớ ngẩn! Cậu thích Nhật hơn, nơi mà cậu sinh ra!Tại sao cha cậu phải cố gắng tống cậu về đây chứ! Trong khi ngành giáo dục của NHẬT vốn ko thua kém gì VIỆT NAM.
Đó là lí do cậu luôn muốn trốn tiết, ra rừng cây sau trường để ngủ, chỉ mong là với số lượng trốn tiết như vậy, cậu sẽ bị đuổi học! Nhưng cậu lại thất vọng khi cầm trên tay cái phiếu báo điểm! Điểm số vẫn cao chót vót! C ậu nói sao nhỉ? Đây là một cái trường vớ vẩn mà!
“Sột soạt!!!” chân cậu lại tìm vào khu rừng đó, chân cậu đi trên những chiếc lá vàng dưới đất tạo nên thứ âm thanh giòn giã!
LÂM !! cậu nhắm mắt!
Rồi nhăn mặt! Ko biết ở đâu ra tiếng đàn violon phá giấc ngủ của cậu!
Nhưng……..tiếng đàn khá là hay! Có lẽ cậu ko ngủ được ko phải vì tiếng đàn đó phá đám, mà là vì………cậu muốn thức để nghe tiếng đàn đó! Cậu sợ khi cậu ngủ, cậu sẽ ko nghe được!!!
Rồi 1 ngày, 2 ngày……….bây h có lẽ cậu ra khu rừng này ko phải để tìm giấc ngủ nữa mà là được thưởng thức tiếng đàn đó!!!
Chợt, một ngày cậu ko nghe được tiếng đàn đó nữa!! Cảm giác hụt hẫng dâng lên! Thôi thì trở về với những giấc ngủ vô vị vậy!!!
“Cứu tôi……..có ai……….có ai ko?”
Là giọng một người con gái! đôi mắt cậu mở ra! nhưng rồi cậu lờ nó đi! Cậu ko phải nghĩa hiệp gì, ko thích nhúng tay vào những việc ko phải của mình!
“Hức……..dì ơi!!! có ai ko………..cứu tôi?”
Trước mặt cậu là một cô gái, thân hình nhỏ bé! Gương mặt bầu bĩnh dính đầy nước mắt và đất! Đôi mắt đục…………..cá lẽ là cô gái này bị mù!!!
Cậu khẽ đỡ cô gái đó dậy, có vẻ như cô ta vừa bị ngã từ trên đỉnh đồi xuống! đôi chân đầy những vết thương!!!
“KHOA………….là KHOA phải ko?” cô gái đó sờ soạng gương mặt cậu!
“không!” cậu trả lời cụt lủn, rồi nhẹ nhàng bế cô gái đó lên!
“Khoan.làm ơn………. cây…….cây đàn của tôi! Cậu thấy nó ko? cô gái đó sốt sắng!
Lâm nhìn quanh thấy một cây đàn violon nằm ở giữa đồi, cậu ngạc nhiên, vậy chủ nhân của tiếng đàn mà cậu nghe những nhày qua là cô gái mù này sao?
“Thấy!” cậu vẫn ko nói j nhiều!
“Làm ơn! có thể lượm giùm tôi được ko! cây đàn đó rất quan trọng với tôi!!!” cô gái đó ko còn khóc, vừa nói vừa nở nụ cười tươi! Những bông hoa trên đồi có lẽ cũng phải ghen tị bởi nụ cười đó!
Lâm ko hiểu sao lại đỏ mặt, quên rằng cô gái trước mặt mình ko thấy gì, quay mặt đi chỗ khác mong che được gương mặt đang đỏ ửng đấy!
Khi lên đến đỉnh đồi cậu nhẹ nhàng đặt cô gái ấy lên cỏ, xong quay xuống lượm cây đàn!
Đến lúc quay lên thì liền thấy một người đang đứng cạnh cô gái ấy!
…………………………………………..
” Là KHOA à?” nó hỏi
“Đúng!” LÂM trả lời với giọng buồn!
“Hắn là đại ka mà vẫn quan tâm người khác vậy sao?” nó thắc mắc
“Không, lúc đó hắn chưa là j cả!” Lâm nói khiến nó ngạc nhiên
…………………………………………
Từ lúc đó, LÂM, KHOA và cô gái đó-DIỆP trở thành bạn thân!
Diệp mồ côi từ nhỏ được gia đình giàu có nhận nuôi, nhưng sau đó họ bị tai nạn!!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ