XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


"Hả? Chút nữa là mấy giờ?", Lăng Tiểu Manh kéo Tô Ngưng lại.

"Nhanh thôi nhanh thôi, chứng tôi còn phải tới phòng chế tác." Tô Ngưng đã bước ra ngoài, bước chân sải dài, nháy mắt đã ra tới cửa.

"Tô Ngưng... " Lăng Tiểu Manh không theo kịp, giọng kéo dài bất lực.

"Được rồi, cô ấy là như vậy đó, quen rồi là được." Ông Chung bước tới bên cô cười nói, "Cô Lăng, để tôi giới thiệu cho cô về sân bãi, cũng may có một vị nữa vừa tới, chúng ta cùng đi nhé".

Ai? Lăng Tiểu Manh quay đầu lại nhìn, phía cuối hành lang có người đang bước tới, bước chân không nhanh, trông thấy cô chưa nói đã cười.

Lăng Tiểu Manh lập tức quay đầu một trăm tám mươi độ, rồi hướng về phía Tô Ngưng mất hút khi nãy thầm than, Tô Ngưng à, sao cô có thể bỏ tôi lại ở đây? Cứ khi không muốn gặp ai thì người đó liền xuất hiện, bóng ma Đổng Diệc Lỗi này mãi không chịu buông tha cô...

Vừa lúc kết thúc triển lãm thường niên, hội trường chính đã được dọn dẹp sạch sẽ, bốn bề trống không. Ông Chung đưa hai người họ đi một vòng quanh khu triển lãm thao thao bất tuyệt giới thiệu, điệu bộ hết sức chuyên nghiệp.

Cũng bởi thao thao bất tuyệt, thế nên ông không chú ý thấy bầu không khí của hai người đi cạnh mình không được bình thường cho lắm. Lăng Tiểu Manh chỉ biết hướng thẳng về phía trước, nhìn đăm đăm tờ sơ đồ tổng thể khu triển lãm trên tay, rồi cố hết sức trả lời từng câu hỏi của ông, rõ ràng muốn biến nơi này thành nơi không có sự tồn tại của người thứ ba.

Đáng tiếc cô không có khả năng đặc biệt, có làm thế nào thì người thứ ba cũng vẫn cứ tồn tại.

Đổng Diệc Lỗi không lấy làm lạ trước phản ứng này của cô, lúc đầu còn ý định bắt chuyện với cô, sau đành thôi, lặng lẽ bước đi. Anh đi theo, nhưng mắt cứ nhìn cô suốt.

Hai năm không gặp, hóa ra cô chẳng thay đổi chút nào, nhưng khi cô đột nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, được ánh đèn xung quanh chiếu rọi vào, anh mới phát hiện, cô thực sự đã thay đổi.

Anh vẫn nhớ Lăng Tiểu Manh mười sáu tuổi là một cô bé con rất ít nói, trong khi những cô bạn khác đã bắt đầu dậy thì, đồng phục may ôm sát, bởi bé nhỏ nên trong đám đông cô không hề bắt mắt. điều duy nhất đáng để tự hào đó chính là làn da, đặc điểm của con gái vùng sông nước không lẫn đi đâu được, làn da trắng muốt nõn nà, bước chân uyển chuyển, nếu ngắm nhìn kỹ sẽ thấy dư vị đọng lại thật lâu.

Anh nhớ những ưu điểm của cô, tính tình dịu hiền, ngoan ngoãn, kiên trì nhẫn nại, làm việc gì cũng chuyên tâm đến cùng, yêu một người cũng vậy.

Bây giờ nhìn lại, về mặt chọn bạn đời anh cũng có thể nói là biết nhìn xa trông rộng, người con gái như Lăng Tiểu Manh, có một nghìn năm nữa vẫn cứ là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng phải có điều kiện - sự lựa chọn tốt nhất của một người đàn ông thành đạt.

Anh tuy xuất thân tầm thường, nhưng trong trường vẫn thuộc dạng đình đám, là cục cưng của thầy cô, là hình mẫu lý tưởng của bạn bè. Ngay cả khi từ bỏ học bổng, anh vẫn hết sức tự tin, tự tin rằng mình có thể dựa vào thực lực để vào được một ngôi trường tốt hơn, và cũng để được ở bên cô.

Sau này mơ ước của họ đã trở thành hiện thực, cùng dắt tay nhau bước vào đại học, anh coi việc chinh phục thế giới này chỉ là chuyện nhỏ. Tuổi trẻ ngông cuồng, giờ nghĩ lại thấy mình thật nực cười. Sau khi rời xa mái trường, sự thật tàn khốc đã đánh bại tất cả, hàng ngày anh chỉ có thể ngồi trong cabin của mình với một công việc bình thường được chăng hay chớ. Đối với lũ bợ đỡ tầm thường mà năng lực còn kém mình rất xa, cô lại thích ứng rất nhanh và cực kỳ thoải mái, ngày nào cũng vui vẻ thỏa mãn, như một chú chim nhỏ.

Đúng, tám năm ở bên cô, anh vẫn luôn hạnh phúc, nhưng càng về sau, anh càng thấy chán ghét.

Anh chán ghét việc bị người khác giẫm đạp dưới chân, ghét những tháng ngày mong chờ thành công mãi mà chẳng thấy, ghét căn phòng nhỏ chật hẹp nóng nực trên căn gác đó, sau cùng anh ghét ở bên cô, trong một mối quan hệ khăng khít không dời.

Vào công ty không lâu, anh bỗng tỉnh ngộ, cái gọi lài "Vương tướng ở đời, đâu mà chẳng làm nên nghiệp lớn", tất cả chỉ là thứ bỏ đi. Dù anh không tài giỏi kiệt xuất tới đâu, nếu không có hậu thuẫn, không có ô dù thì muốn làm nên sự nghiệp căn bản cũng giống như nghìn lẻ một đêm.

Vậy nên khi cơ hội đến, anh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nắm lấy. Cả một đời người có những lúc vận may chỉ đến một lần, nếu buông tay, sẽ không thể có lại được. Anh không muốn cả đời sẽ phải làm một tên nhân viên quèn sống cuộc sống nhàm chán buồn tẻ, hoặc phấn đấu ba, bốn chục năm để rồi than thở rằng chưa từng được hưởng thụ suốt quãng đời thanh xuân.

Hai năm nay anh hy sinh quá nhiều, nhất là khi chia tay với cô. Anh biết mình bạc bẽo, nhưng làm người được cái nọ phải mất cái kia, khi ấy anh chưa từng nghĩ cô sẽ tha thứ cho mình. Thực tế anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại cô, những tưởng sau khi lành vết thương cô sẽ trở về quê nhà, sống cuộc sống phẳng lặng dành cho mình.

Hai năm nay, anh không hề lãng phí giây phút nào, Đổng Diệc Lỗi ngày hôm nay đã không còn là anh chàng A Mông ngốc nghếch ôm hoài bão năm xưa nữa. chỉ có điều không ngờ, Lăng Tiểu Manh thích yên ổn đã không biến mất như anh dự đoán, cô trở thành vị trợ lý thiết kế trẻ tuổi nhất đã đành, trong đại hội thường niên còn bộc lộ tài năng theo cách khiến mọi người phải bỏ kính xuống nhìn.

Lúc đầu Đổng Diệc Lỗi rất kinh ngạc, sau này mới thấy đây chính là cơ hội tốt mà ông Trời dành cho mình.

Hai năm nay anh đã gặp không biết bao nhiêu cô gái, vẫn thấy người con gái như Lăng Tiểu Manh, có một nghìn năm nữa vẫn cứ là sự lựa chọn tốt nhất của đàn ông, sự lựa chọn tốt nhất của một người đàn ông thành đạt.

Ngồi trong công ty anh hừng hực quyết tâm, phải tới Thượng Hải khai phá ra một con đường. Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều được khởi động và vận hành với vận tốc nhanh nhất. Bọn họ không đủ kiên nhẫn để đào tạo nguồn nhân lực từ đầu, họ cần một Lăng Tiểu Manh tươi mới và mang trong mình sức hút cùng gia nhập, còn cô giờ đây dù ở phương diện nào cũng đáng để anh chú ý tới, thậm chí tận sâu trong trái tim anh vẫn còn yêu cô.

Giờ đây anh rất có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, còn người con gái này cũng đã trưởng thành, hai năm cách biệt, họ có thể cùng sánh vai nhau trên một sân chơi khác, cùng hưởng niềm vui của thành công.

Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng tại đại hội thường niên, dường như quá khứ lại ào về trong trái tim anh, nhưng suy cho cùng cô mới là người con gái anh hoàn toàn lãng quên. Tám năm đó tuy non nớt, ngây ngô nhưng đẹp biết bao, anh muốn cô trở lại, để rồi không bao giờ rời xa.

Trước kia Lăng Tiểu Manh yêu anh nhiều lắm, họ ở bên nhau vui vẻ biết mấy, anh còn rất nhớ cô. Cô là người con gái ngoan hiền, tuy giờ đây bảo cô ngay lập tức đón nhận mình quả thực rất khó khăn, nhưng anh rất có niềm tin vào bản thân.

Điện thoại reo lên, anh rút ra nhìn rồi tắt máy.

Nhưng điện thoại lại reo, đầu dây bên kia mải miết gọi mãi không thôi, đã ba bốn lần rồi, đến cả Lăng Tiểu Manh cũng phải nhìn anh một cái. Đổng Diệc Lỗi ra dấu với họ, rồi bước sang một bên nghe điện thoại.

"Đổng Diệc Lỗi, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi sao?", giọng người con gái quen thuộc, cũng bởi quá kích động nên tiếng thở dồn dập nghe rõ mồn một.

"Thư Tử Kỳ, tôi đã nói rõ với cô rồi, đừng phát điên lên như thế có được không?"

Đầu dây bên kia có tiếng khóc, rồi van nài.

Đổng Diệc Lỗi ngoái đầu nhìn Tiểu Manh, thấy cô và ông Chung đã bước đi xa, mới bắt đầu trả lời: "Vô ích thôi đại tiểu thư à, vấn đề của cô không phải rời xa tôi cô không thể sống tiếp, mà là cô có quá thừa thời gian để phát điên. Lúc này một phút của tôi quý hơn vàng, tôi không có thời gian ngồi nghe cô khóc đâu, tôi tắt máy đây."

"Đổng Diệc Lỗi, anh dám!"

Ầm ĩ quá! Đổng Diệc Lỗi mất kiên nhẫn, dập máy luôn, rồi tắt máy, cũng may điện thoại này chỉ dùng để liên lạc với bạn bè và người thân, ngày mai anh sẽ đổi số.

Anh sải bước đi, mỉm cười với ông Chung lúc này đang quay đầu lại, rồi nhìn Lăng Tiểu Manh.

Hai năm trước, làm sao anh biết được người con gái này vẫn có thể chịu đựng được như thế, thật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không sao, chỉ là mượn gió đông giờ đây anh đã tìm được Bá Lạc của riêng mình, một cơn gió lốc giữa trời xanh, anh hoàn toàn có thể vượt qua trở ngại này.

Sân bãi rất rộng, đi một vòng đã hơn tiếng đồng hồ, Lăng Tiểu Manh định ngó qua khu trưng bày, vừa nghĩ vừa đánh dấu lại vị trí lên tấm bản đồ. Lúc đầu cô còn thấy có phần không thoải mái, sau bận tới bận lui nên quên hẳn người đi bên cạnh bao gồm cả Đổng Diệc Lỗi, người vẫn luôn nhìn cô.

Ông Chung tháp tùng từ đầu tới cuối, công ty Osun của Đổng Diệc Lỗi cũng có một khoảnh đất trong này, trưng bày các tác phẩm của những nhà thiết kế trẻ trong nước, khu trưng bày của Osun hoành tráng, đầy khí thế, ông Chung đang đưa anh đi xem cho kỹ, chẳng ai làm phiền, Lăng Tiểu Manh càng thích thú....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
» Ba, liệu có quá muộn cho một lời xin lỗi?
» Trái đất tròn không gì là không thể
» Thấy gì trong gió
1234...181920»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt