Giữa bọn họ có khả năng bồi dưỡng ra tình cảm vấn vương như vậy?
“Tưởng Vân, phải đi ngủ.” Rõ ràng mắt đã muốn khép lại, còn cố chống đỡ, dù thế nào cũng chờ nàng, ôm nàng vào lòng, hai thân thể dựa vào nhau, mới chịu ngủ.
Nàng nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, cúi người tựa vào vai hắn.
“Sau này chúng ta cũng viết thư được không?”
”Ta không biết viết gì.”
“Trong đầu nghĩ cái gì thì cứ viết ra là được, không cần suy nghĩ nhiều.”
Hắn ấp úng nửa ngày mới thừa nhận: “Chữ của ta rất xấu.” Một lòng chỉ sợ bị cười, hồn nhiên không biết đây là dụng tâm của thê tử, muốn càng hiểu thêm về hắn, cùng hắn thân cận, là một phương thức bồi dưỡng tình cảm.
“Ta viết, chàng xem là được rồi.”
Lúc này hắn không lên tiếng trả lời.
Nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, ôn nhu ôm mặt hắn: “Không phải mệt mỏi sao? Ngủ đi!”
”Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nồng.”
“Chàng xem, chúng ta là duyên đẹp, có phải hay không là do trời định? Phu quân.”
Đây là phong thư đầu tiên nàng viết cho hắn.
Một tiếng phu quân, thật ra thì có một chút ý tứ làm nũng, mang tình ý hàm xúc uyển chuyển.
Hắn xem xong, không biết có hiểu được hay không, chính là yên lặng cất vào trong tay áo, sau đó giống như thường ngày ăn đồ ăn sáng do nàng chuẩn bị, ra ngoài làm việc.
Bất đồng là thời điểm trở về đưa cho nàng một đôi khuyên tai trân châu, nhìn về phía trượng phu, nam nhân đông bận tây bận, cố ý không nhìn nàng, nhưng bên tai lại hồng lên một mảnh.
Người này da mặt mỏng, ngượng ngùng tự đưa cho nàng, xấu hổ đi!
Sau này, nàng thỉnh thoảng sẽ viết một phong thư, hắn cũng sẽ đưa cho nàng một chút đồ nhỏ.
Không nhất định đáng giá bao nhiêu, có khi là một đóa hoa màu trắng nhỏ trên núi, có khi là một đoạn dây cột tóc màu xanh nước biển, có khi là một viên kẹo đào ngọt ngào, một khối điểm tâm, một hộp son phấn,… Tóm lại, chỉ cần hắn nhìn thấy thích, sẽ mang về cho nàng.
Tiểu Vũ Nhi ở phụ cận, gần đây thường hướng nơi này chạy tới, nhất là ban ngày, muốn nàng dạy cho cách may y phục.
Lúc đầu trượng phu cũng không tỏ vẻ gì, nhưng về sau biểu tình có chút rầu rĩ.
Nàng phát hiện, vào một ngày trước khi ngủ, hỏi hắn: “Có chuyện gì không thoải mái?”
”Nàng nói Vũ Nhi đừng tới!”
”Nào có người đuổi khách như vậy?”
Hắn mím chặt môi, hờn dỗi không nói.
“Do Vũ Nhi làm cái gì sao?” Bằng không hắn sẽ không có địch ý.
“Không có.”
“Vậy thì vì sao?”
”Ta chính là không thích có người khác trong nhà.”
“A Phong, không thể như vậy.” Sau khi sinh nữ nhi, không phải tính tình hắn đã tốt lên nhiều rồi sao? Vì sao lúc này lại độc lai độc vãng, không để ý tới người khác?
“Vậy nàng cứ đi mà để ý nàng ấy là được rồi, không cần quan tâm đến ta.” Bị thê tử giáo huấn, hắn giận, ủy khuất trở mình không để ý tới nàng.
Đây rốt cuộc là tại sao a?
Nàng sửng sốt một lúc lâu sau, mới lĩnh ngộ được thì ra là trượng phu đang ghen, hơn nữa là ăn dấm chua của Vũ Nhi.
Trước kia trong nhà chỉ có hai phu thê bọn họ, hiện tại Vũ Nhi lại ba ngày hai bữa chạy tới đây quấn lấy nàng, hại nàng không có thời gian để ý tới hắn, nên hắn cảm thấy hư không tịch mịch.
Nàng cười ra tiếng: “ Vũ Nhi cũng là vì sủng nam nhân nhà nàng, chờ ta dạy nàng làm tốt xiêm y, nàng sẽ không thường xuyên lại đến đây, chàng ráng chịu một chút được không?”
Hắn quay mặt, không hé răng.
Vì thế nàng tiến lên hôn khóe miệng hắn một chút, lại hôn môi hắn một chút.
Hắn ngưỡng mặt, hơi hơi mở miệng, chờ nàng tiến vào, ai biết nàng lại không động.
“Chàng không phải không để ý tới ta sao?” Nàng nín cười, giả vờ không thấy vẻ mặt chờ đợi cùng khát vọng của hắn.
Hắn khó xử, tự lấy dây buộc mình nên hắn tiến hay lùi đều không được.
“Được rồi, tha thứ cho nàng, tha thứ cho nàng a!” Ngưỡng mặt, chờ nàng nhanh chút sờ sờ ôm ôm hắn.
Trượng phu của nàng đánh chết cũng không chịu thừa nhận chính mình đùa bỡn tâm cơ nho nhỏ, nàng giấu ý cười, tiến lên ôn nhu hôn môi hắn.
“Tầm Nhi ăn được bánh bao thịt không?”
“Không được.” Nhỏ như vậy làm sao có răng mà cắn a?
“Tầm Nhi ăn cháo được không?”
“Không được.”
“Vậy…”
”Tầm Nhi không ăn bánh bao thịt, không uống cháo, cũng không ăn điểm tâm, đem đồ ăn sáng của chàng mau chóng ăn cho xong, không được cho nó ăn lung tung, sẽ sinh bệnh.”
“À.” Nhiệt huyết yêu thương của phụ thân nhanh chóng bị dập tắt, Chúc Xuân Phong thất vọng vùi đầu ăn bánh bao, trong lòng không phục lắm.
Bánh bao thịt thơm quá, cháo cũng rất ngon, đây là những món từ nhỏ hắn đã thích, điểm tâm này vừa mềm lại ngon, nàng vì sao không cho Tầm Nhi ăn? Sữa của nàng khó uống, hắn cũng không thích, Tầm Nhi làm sao có thể thích được?
Lục Tưởng Vân giả vờ không phát hiện ánh mắt lên án như nàng đang ngược đãi nữ nhi của trượng phu, nàng làm sao không hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, phương thức biểu đạt tình cảm của hắn là trực tiếp, hắn muốn đem những thức hắn yêu thích nhất chia sẻ cho những người hắn yêu nhất, tâm tư như tờ giấy trắng, luôn sạch sẽ đơn thuần như vậy.
“Ta đây ăn xong đồ ăn sáng, có thể mang Tầm Nhi ra ngoài chơi được hay không?” Hôm nay hắn không có lên núi săn thú, hắn muốn đi vào trong thành thu tiền.
Những thứ hắn săn được, đều cung cấp cho tửu lâu lớn nhất trong thành – Thiên Hương quán, mỗi tháng cố định đều có một lần thanh toán tiền bạc.
“Thuận tiện đến bố trang thu tiền luôn, rồi chọn một vài khúc vải về.” nàng nhắc nhở nói.
Tay nghề làm xiêm y của Tưởng Vân rất tinh xảo, hình thức lại đẹp, mọi người đều rất yêu thích, gửi bán ở trong bố trang, giá cả cũng không tệ.
Hàng tháng nàng đều viết thư cho a nương kèm theo chút ngân lượng, nói đây là cấp bậc lễ nghĩa, a nương chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, nên hắn phải hiếu kính lại.
Bình sành dưới sàng của bọn họ rất nhanh cũng đã đầy, Tưởng Vân đem tiền trong đó gửi vào ngân hàng tư nhân, đến bây giờ số lượng có bao nhiêu hắn cũng không biết được, dù sao nàng biết chăm lo việc nhà, sẽ đem mọi chuyện xử lí tốt.
Có thể mang Tầm Nhi đi chơi, làm cho tâm tình hắn cực tốt, sau khi ăn sáng xong, thì bế nữ nhi ra khỏi cửa, ngay cả thê tử ở phía sau nói thời tiết lạnh kêu hắn mặc thêm áo cho nữ nhi để tránh bị nhiễm lạnh hắn cũng không có nghe thấy.
Mới sẽ không đâu! Hắn khỏe mạnh cường tráng, Đọcnhiều
Nữ nhi bị bao lại ở trong nội bào, lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xoa xoa ở ngực hắn, mở miệng a a.
Tầm Nhi đang cười! Tầm Nhi cũng thích hắn, đang làm nũng với hắn!
Trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, ôm oa nhi trong lòng hôn một ngụm, nói không nên lời là có bao nhiêu yêu thương đứa nhỏ này, ngọt ngấy ngấy, vật nhỏ mềm mềm.
Tưởng Vân nói Tầm Nhi còn nhỏ, sẽ không biết nhận thức, nhưng hắn thấy nữ nhi của hắn rõ ràng thông minh như vậy, sẽ nhận thức được phụ thân nó, cũng sẽ cười với hắn.
“Nương đều khi dễ con, không cho con ăn, không sao, phụ thân thương con.”
Đến trong thành thu tiền, đứng ở trên đường, mua vòng ngọc cho thê tử, lại thấy nữ nhi trong lòng đang nhỏ dãi, cũng thực công bằng mua cho nó một cây kẹo hồ lô.
Mật đường trong suốt, hắn nhìn còn phải chảy nước miếng, đưa đến bên miệng nữ nhi cho nó liếm, nữ nhi còn nhỏ, ăn rất chậm, một viên kẹo liếm rất lâu.
Cuối cùng hắn mới đem phần ruột còn lại ăn luôn.
Mật đường ngọt cho nữ nhi, hắn ăn ruột.
Phụ thân và nữ nhi lăn lộn bên ngoài cả một ngày, về nhà còn phải nghe thê tử niệm vài câu.
“Đã nói hôm nay trời lạnh vậy mà ở ngoài chơi lâu như vậy, nếu bị nhiễm lạnh ta sẽ không tha cho chàng.”
Hắn cười hì hì, nghe nàng niệm.
Tưởng Vân ngoài miệng niệm thì niệm, cũng chưa từng tức giận với hắn.
Hắn nhìn thấy đại thẩm cách vách, mỗi khi tức giận sẽ nhéo lỗ tai trượng phu, ném này nọ, đuổi trượng phu ra ngoài, Tưởng Vân đều không có làm như thế, nhiều nhất là mắng hắn một chút nhưng lại không có chút khí thế.
Buổi tối sau khi nàng chuẩn bị xong bữa tối, khi trở lại phòng muốn cho nữ nhi ăn, thì đứa nhỏ còn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng ôm lấy, thế này mới phát hiện da thịt nữ nhi nóng không bình thường.
Sao lại thế này? Bị bệnh sao?
Nàng dò xét trên mặt nữ nhi, thấy ở khóe miệng có một tí đường, trên cổ cũng có những điểm đỏ loang lỗ không bình thường.
“A Phong, A Phong…” Nàng ôm nữ nhi đi ra, hỏi trượng phu đang ăn cơm: “Hôm nay phát sinh chuyện gì sao?”
”Không có a.”
Làm sao có thể…
“Chắc là chàng cho nữ nhi ăn gì đó lung tung?” Nàng một lòng muốn hỏi rõ tình huống, chỉ sợ trượng phu hồ đồ cho nữ nhi ăn đồ không nên ăn, nữ nhi mới có năm tháng, sợ tiêu hóa không được.
“Thì, thì…..” Không biết nàng tại sao phát hiện ra, ánh mắt hắn đông ngắm tây ngắm chính là không dám nhìn nàng....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ