“Là của con, Tưởng Vân làm cho con…..Này, này, còn có cái này cũng là của con, a nương, a nương, đẹp mắt không?”
“Ừ ừ ừ, cực kỳ đẹp mắt, có vợ thôi mà nhìn con đắc ý chưa kìa!” Sáng sớm đã đem đồ ra khoe.
“Chúc Xuân Phong chàng lại đây ngồi cho ta.” Nàng không thể không lên tiếng, để cho hắn buông tha thẩm Xuân Thủy.
“A.” Hắn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Thay hắn lau mặt, múc một chén cháo hoa cho hắn, hắn rất nhanh bưng lên ăn, nghĩ chính mình sẽ kiếm thiệt nhiều tiền cho nàng, nhất định phải cố gắng làm việc, kiếm càng nhiều tiền mới có thể mua đồ ăn ngon cho nàng.
Nàng nói còn đang nấu đồ trong bếp nên vội vàng đi vào.
Thẩm Xuân Thủy theo vào, thấy nàng nhìn chăm chú bếp lửa chưa tắt sợ run.
“Ta đã lâu không thấy nó vui vẻ như vậy.”
Lục Tưởng Vân quay đầu nhìn lại, lòng dâng lên chút chua xót mỉm cười nói: “Đây chỉ là một việc nhỏ thôi.”
Nàng mỗi ngày đều phải làm y phục cho người khác, bất quá chỉ là tiện tay làm cho trượng phu mình vài bộ mà thôi, việc này có cái gì lớn đâu? Thậm chí không tốn nhiều tâm tư của nàng.
Nhưng hắn lại vui vẻ như vậy, chính là chút việc nhỏ, hắn đã vui vẻ như vậy.
Thẩm Xuân Thủy vỗ vỗ nàng, không nói thêm gì, bưng món ăn đi ra ngoài.
Không cần ngôn ngữ, đều ở trong những cái vỗ vỗ kia, nàng hiểu được.
Chăm sóc nhiều cho hắn.
Đó là thẩm Xuân Thủy nhờ nàng làm hộ.
Lòng tham của hắn nhỏ, chỉ cần một chút hạnh phúc đã có thể làm cho hắn vui vẻ thật lâu.
Hắn đáng giá, đáng giá để cho nàng đối đãi tốt, vô luận nàng làm gì cho hắn cho dù là rất nhỏ, hắn cũng đều ghi tạc trong lòng, sau đó sẽ báo đáp lại nàng gấp trăm, gấp ngàn lần.
Ngày lại mặt, Lục Tưởng Vân chuẩn bị quà tặng, kéo trượng phu trở về.
Thật ra thì Lục gia cách Chúc gia không xa, chỉ do A Phong không dám qua cầu, vì thế phải buông tha cho đường tắt, đi đường vòng qua nhiều con đường nhỏ.
Đến cửa lớn Lục gia, hắn sống chết cũng không chịu vào, chỉ nói muốn ở ngoài chờ nàng, hỏi hắn tại sao thì hắn không nói.
Kỳ thật thì nàng làm sao mà không hiểu được?
A Phong vốn không thích người ngoài, hơn nữa người trong nhà nàng cho tới bây giờ đều không cho hắn sắc mặt hòa nhã, hắn hiểu được điều đó nên sinh ra bài xích cũng có thể lí giải được.
Người nào đối với hắn tốt, hắn sẽ tốt lại, còn người nào sắc mặt không tốt với hắn, hắn cùng lắm thì không để ý tới người đó, cũng không quản họ là ai.
Ý nghĩ của hắn thực trực tiếp, không hiểu cách giả tạo ngoài mặt, cũng không quản người ngoài nghĩ sao về hắn.
Nàng nghĩ thầm, như vậy không được, sau này phải chỉ dạy hắn đôi chút, nhưng nhất thời cũng không thể bức hắn được, phải từ từ, nên lần này cũng sẽ không ép hắn.
Mặc cho phụ thân kín đáo phê bình hắn, nói hắn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nàng tai trái nghe, tai phải ra, nghĩ trượng phu đang ở bên ngoài chờ, nàng cũng không có ở lại lâu, ngồi một lát thì cáo từ cùng trượng phu về nhà.
Dù sao hai nhà cũng ở gần nhau, sau này còn nhiều cơ hội thăm hỏi.
Kỳ thực làm tân nương tử cũng không có gì không thích ứng được, bất quá chính là thay đổi mái hiên, có một trượng phu tốt sống chung, cũng không cần phối hợp nhân nhượng gì.
Đã nhiều ngày, thẩm Xuân Thủy cũng đã đem cuộc sống hàng ngày của A Phong và khẩu vị của hắn nói cho nàng biết rõ ràng.
Lo liệu thỏa đáng chuyện chung thân đại sự của A Phong xong, thì đã đến lúc trở về quê nhà, cũng không sợ nàng dâu ngại dài dòng, lải nhải nói liên miên chuyện nhỏ nhặt nhất của A Phong, cẩn thận dặn dò nên chú ý những gì, thẩm Xuân Thủy mới yên tâm về quê.
Lục Tưởng Vân nhất nhất nhớ rõ, sau khi thành hôn bảy ngày, sáng sớm tinh mơ, hai phu thê đã thức dậy, thay thẩm Xuân Thủy thuê xe ngựa, một đường đưa đến cửa thôn, nhìn bà đi xa.
Giữa trưa làm cơm, thấy hắn không về, nhớ lại buổi sáng cũng đã không thấy hắn đâu.
Thẩm Xuân Thủy phải đi, biết hắn sẽ cảm thấy khó chịu, nên đến đêm hôm trước mới nói cho hắn, sau đó hắn cả đêm đều không ngủ.
Cách một ngày , đưa thẩm Xuân Thủy đi, suốt đoạn đường đều nắm chặt tay không chịu buông, hốc mắt hồng hồng.
Nàng biết hắn rất khổ sở, nhưng cũng biết nói thẩm Xuân Thủy đi là chuyện tất nhiên, yên lặng không nháo, sợ a nương sẽ cảm thấy khó xử nên một câu bốc đồng cũng giữ lại không dám nói.
Thẩm Xuân Thủy nói, khi hắn khổ sở, sẽ đem chính mình giấu đi, không muốn cho ai thấy.
Nàng theo tin tức thẩm Xuân Thủy lưu lại, đến căn phòng đổ nát bên cạnh tìm người.
Phòng này vốn là một gian học đường, khi một nhà A Phong đến thôn Lưu Vân dịnh cư, phụ thân hắn mua mãnh đất này xây học đường, dạy những đứa nhỏ trong thôn đọc sách, nàng cũng đã được công công dạy một năm, khi đó, A Phong ngồi phía sau nàng, vẫn còn là một người hoạt bát lanh lợi, một bé trai thích cười đùa….
Về sau, phụ mẫu đi rồi, không còn ai đảm đương công việc dạy học nữa, học đường ngày xưa trở nên lụn bại, nơi này thành chỗ riêng tư của hắn, mỗi khi khổ sở sẽ ẩn thân.
Nam nhân ôm thân mình lui vào trong góc bàn, yên lặng bất động.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, đem trượng phu đang co thành một đoàn ôm vào lòng, hắn giật mình nhưng không cự tuyệt, đem mặt chôn trên hõm vai của nàng.
Phụ thân đi rồi, nương đi rồi, bây giờ ngay cả a nương cũng đều đi rồi…….
Hắn chỉ còn có nàng, chỉ còn có nàng!
Hắn thực dùng sức, thực dùng sức mà ôm nàng, dường như không muốn ai cướp nàng đi.
“Nàng là của ta!” Lại thêm lực, phảng phất muốn đem nàng giấu vào trong lòng, thực cố chấp cường điều lại lời vừa nói: “Là của ta!”
“Ừm.” Không oán trách lực đạo quá mạnh làm cho nàng đau, nàng trấn an xoa xoa gò má hắn: “Ta là của chàng.”
Thương tiếc nam nhân này vì lo sợ cô độc mà trong lòng không yên. Ôn nhu ngã vào lòng hắn, lấy thân an ủi hắn.
Hai người ôm nhau, không hề một thân một mình, xoa dịu nỗi đau của hắn, thành một đôi trong thiên hạ, lẳng lặng người dựa, người ngã vào nhau….
Cuộc sống của hai phu thê mới cưới, thực bình dị cũng rất đơn giản.
Ban ngày hắn sẽ lên núi săn thú, có khi săn được chim thú quý hiếm, sẽ đưa vào trong thành chào hàng, có thể bán với giá không tệ lắm, ngẫu nhiên cũng sẽ săn chút món ăn thôn quê, trở về cho nàng thêm đồ ăn.
Hai ngày trước, hắn săn được một con chồn hoang, bán không ít tiền, hỏi nàng có thiếu cái gì không, muốn thuận đường mua về cho nàng.
Nàng suy nghĩ một lúc, liền muốn hắn mua cho nàng vài khúc vải cùng mấy cuộn chỉ màu.
Hắn cho rằng nàng thiếu quần áo mới, còn hỏi chưởng quầy nữ tử thường thích loại nào, nghiêm túc chọn vài khúc vải trở về.
Kết quả nàng làm xong quần áo, lần tới hắn vào thành, gọi hắn thuận tiện đưa cho tiệm đầu đường gởi bán.
Thì ra là nàng muốn kiếm tiền, không phải muốn mặc quần áo mới.
Hắn nói: “Đã vất vả.”
Trước khi thành hôn hắn đã hướng nàng cam đoan qua, hắn có thể nuôi nàng, đây không phải lời nói suông, hơn nữa sự chăm chỉ của hắn đã kiểm chứng.
Nàng cười đáp hắn: “Ta biết a, nhà là của hai chúng ta, hẳn là nên cùng nhau cố gắng mới phải.”
Hơn nữa nàng nói, tuy rằng hiện tại không lo ăn mặc, nhưng tương lai sẽ có đứa nhỏ, phải cần rất nhiều rất nhiều tiền, hai người cùng nhau cố gắng sẽ kiếm được nhiều hơn.
Thấy hắn còn muốn cãi, nàng liền đáp ứng hắn, nếu thấy mệt mỏi, sẽ nghỉ ngơi, không làm tiếp nữa.
Mỗi ngày trôi qua, phu thê đồng lòng, muốn đem cái bình sành dưới sàng từng chút từng chút lấp đầy.
Một ngày nọ, đại thẩm kế bên nhà cầm một khối vải đến, nói là thân thích đưa, nhờ Tưởng Vân giúp bà may vài bộ đồ mới, hai người thỏa thuận tiền bạc xong, đang muốn rời đi, Chúc Xuân Phong vừa khéo trở về, ở trước sân nhìn thấy.
“Ta nói tiểu tử nhà ngươi a! Cũng không hiểu cái vận gì mà cưới được thê tử tốt như Tưởng Vân, một người vừa hiền tuệ lại biết chăm lo việc nhà như vậy. Tiểu tử nhà ngươi thật là có phúc khí!”
A Phong không thích giao tiếp với người lạ, vẫn như cũ không lên tiếng trả lời, lau trán đầy mồ hôi rồi vào nhà.
Lục Tưởng Vân ở bên trong, nhìn khối vải bày trên bàn, đánh giá nên sử dụng như thế nào, a thẩm lại mập ra, như vậy muốn làm một bộ mới có chút miễn cưỡng, nửa điểm vải đều không thể lãng phí được….
Đang suy nghĩ, lơ đãng rót trà, xoay người không chú ý dẫm phải vạt áo, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, người liền ngã về phía trước.
“Tưởng Vân!” Hắn căn bản không rõ phát sinh chuyện gì, vừa vào cửa thì thấy nàng ngất đi.
Nàng nhắm mắt, không thèm để ý đến hắn.
Phụ thân và nương cũng như vậy, nhắm mắt không bao giờ tỉnh lại…
Trong đầu hắn chỉ quanh quẫn với cái suy nghĩ này, vừa hoảng vừa đau, hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì bây giờ, vẫn là đại thẩm ở trước sân chưa đi xa nghe được tiếng kêu to của hắn, quay trở lại, mắng hắn vài câu: “Ngốc ra đó làm cái gì? Còn không mau đỡ thê tử ngươi dậy, chạy nhanh đi tìm đại phu.”
Đúng, đúng, sinh bệnh phải tìm đại phu.
Hắn bị câu rống này, ba hồn bảy vía bị dọa thế này mới quay trở về vị trí cũ, ba chân bốn cẵng ôm nàng, lao ra khỏi cửa tìm đại phu....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ