“Ban giám hiệu?” - Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, cực kỳ mơ hồ: “Một giáo viên chuyên ngành như cô ấy, lại không phải là giáo viên hướng dẫn gì cả, lên ban giám hiệu để làm gì?”
“Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy?” – Giang Nhược Dương tặng cho Cố Tiểu Ảnh ánh mắt đầy khinh thường: “Người ta thăng tiến đấy, cô không nhìn ra sao?”
“Thăng tiến?” - Cố Tiểu Ảnh im bặt, “Đừng giỡn nữa, làm gì có giáo viên chuyên ngành tự do nào được lên Ban giám hiệu cơ chứ? Lưu Địch, cô gái này, chẳng lẽ lại không rõ cái lý lẽ này sao?”
“Cố Tiểu Ảnh, cô thật sự đã kết hôn vô ích rồi,” – Giang Nhược Dương không kiềm chế được cảm xúc, “Sao sư huynh của mình lại chấm được một người như thế này chứ, còn đang bon chen ở chốn quan trường như thế, sao lại có người vợ ngốc nghếch như cô cơ chứ?”
Cố Tiểu Ảnh bất giác nổi cơn tam bành.
Nhưng không thể ngờ rằng, Đoàn Phỉ lúc buổi chiều khi cô tới thăm chị ấy vừa xuất viện, đang ở nhà thì sư tỷ cô lại dùng những lời nói này để châm chọc cô một lần nữa.
Nhìn thấy Đoàn Phỉ ngồi trên giường, mặc một chiếc áo len dày cộp, quấn chăn kín người, vừa nhìn đứa con gái đang ngủ bên cạnh, vừa hạ thấp giọng dạy dỗ Cố Tiểu Ảnh: “Đồng nghiệp của em nói quả không sai, em đúng là quá
“Nói bậy!” - Cố Tiểu Ảnh cũng thấp giọng phản đối: “Em còn thông minh hơn Quản Đồng nhiều!”
“Cố Tiểu Ảnh, em lại đùa đấy à? Em thông minh hơn Quản Đồng?” – Đoàn Phỉ cười híp cả mắt, “Em không nhìn ra nổi Lưu Địch là người như thế nào, còn nói mình thông minh sao, ai mà tin nổi cơ chứ? Học trên cô ta hai khóa mà chị còn nhìn ra được, em với cô ta cả ngày làm việc ở giảng đường cùng một tầng lầu mà em vẫn không nhìn ra nổi sao?
“Cô ấy thích trang điểm, lại hay đổi bạn trai” - Cố Tiểu Ảnh buồn bực nghĩ lại: “Cũng chưa từng thấy cô ấy ứng cử trong hội sinh viên bao giờ, không hề giống người có tham vọng!”
“Vì thế mới nói em quá ngây thơ” – đến lượt Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với vẻ khinh thường. – “Ứng cử trong hội sinh viên mới là người có tham vọng? Vậy thì chị, hay là Phó chủ tịch hội sinh viên năm đó thì sao, không phải là cứ bình bình thường thường mà cưới hỏi sinh con đấy sao? Cô ta sở dĩ không tham gia ứng cử hội học sinh là vì người ta có thể một bước lên tới trời đấy! Ôi, nếu chị nói với em về mối quan hệ mập mờ giữa cô ta với lãnh đạo của nhà trường, chắc em không tin đâu nhỉ?”
“Thật vậy sao?” - Cố Tiểu Ảnh vô cùng kinh ngạc, “Không thể chứ? Qua lại với một ông già, không phải đáng kinh tởm sao?”
“Sao lại kinh tởm?” – Đoàn Phỉ nhún vai, “Mỗi người có cách nghĩ riêng của mình, trên đời lấy đâu ra bữa ăn miễn phí cơ chứ?”
“Nhưng đã học nghiên cứu sinh thì không phải để làm giáo viên sao” - Cố Tiểu Ảnh vẫn còn cảm thấy khó có thể tin được. “Bỏ chức danh giáo viên chuyên ngành, mà biết bao người ngưỡng mộ ấy đi không làm, lại đi làm một viên chức cơ quan nhà nước sáng đi chiều về, đến chút tự do cũng chẳng có được, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Cố Tiểu Ảnh, đừng nói với chị đến chuyện này mà em cũng không nhìn ra nhé,” – Đoàn Phỉ liếc nhìn Cố Tiểu Ảnh. – “Ở trường chúng ta, một giáo sư già đức cao vọng trọng, nếu muốn đưa người thân họ hàng của mình vào học cũng vẫn khó hơn lên trời! Nhưng một lãnh đạo tầm trung trong một phòng ban quan trọng, nếu muốn làm cái chuyện đưa sinh viên vào học thì chỉ lại là chuyện cỏn con! Em không nhìn ra sao, ở trường chúng ta, sinh viên là nhóm người thế lực yếu ớt nhất, giáo viên chuyên ngành thì là quần chúng lao khổ, chỉ có những đầu não làm việc ở cơ quan hiệu bộ mới là những người có thế lực hơn người. Đến mức này rồi mà em cũng dám tự xưng là thông minh, đến một chút thông minh tài trí em cũng dành tặng hết cho chồng cả rồi sao?”
Hiếm khi thấy Cố Tiểu Ảnh lại không phản bác lại như thế, cô chỉ chau mày chau mặt lại nhìn Đoàn Phỉ hỏi: “Lưu Địch như thế là một đi không trở lại sao? Thật là khổ cho em, bao nhiêu việc cô ta bỏ lại đều giao cả cho em, làm không tốt mấy ngày cuối cùng khéo còn phải làm thêm giờ.”
“Ở lại trường không tốt sao?” - Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh bĩu môi: “Đằng nào em cũng không muốn có con sớm như vậy, ở trong nhà cũng suốt ngày nghe mọi người ca thán, còn chưa đủ phiền sao. Tới trường để cái tai được nghỉ ngơi một chút, có gì mà không tốt chứ?”
Câu nói này khiến cho Cố Tiểu Ảnh như vừa bước ra khỏi giấc mộng, cô như nghe được lời khuyên của cao nhân, tạm thời tỉnh táo hẳn lại, đột nhiên ngộ ra: “Ừ đúng rồi!”
Nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồi ngây cả người ra, vừa vui lẫn buồn, Đoàn Phỉ thực chẳng còn lời nào để nói, mãi lát sau mới than thở: “Cố Tiểu Ảnh, chị thật không hiểu, em ngốc tới mức nào, sao mà vẫn còn hứng thú nói chồng mình ngốc nữa?”
Buổi tối trở về nhà, sau khi ăn cơm xong, nghĩ lại lời than vãn của Đoàn Phỉ, Cố Tiểu Ảnh không nhịn được, liền chạy tới phòng đọc, đến bên Quản Đồng đang ngồi đọc sách nhìn trái, ngó phải, muốn xét xem con người này rốt cuộc chỗ nào thông minh hơn mình.
Quản Đồng ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu, bối rối nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Ông xã à, anh thông minh hơn em phải không?” - Cố Tiểu Ảnh hỏi lại đầy trịnh trọng.
“Anh á?” – Quản Đồng chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, “Phản ứng của anh không nhanh được như em, học thuộc, viết chữ, làm việc cũng đều chậm hơn em, như thế chắc là không thể thông minh bằng em được.”
“Nhưng vì sao mọi người đều nói anh thông minh hơn em?” - Cố Tiểu Ảnh bước tới, ôm lấy cổ của Quản Đồng rồi ngồi vào trong lòng anh. Đương nhiên lúc trước đó cô không quên đóng cửa phòng đọc lại, vì cô vẫn nhớ trong nhà còn có bố mẹ chồng nữa.
“Vậy phải xem là chuyện gì đã, chuyện lớn thì đàn ông chắc phải sáng suốt hơn phụ nữ rồi, còn chuyện nhỏ thì phụ nữ chắc sẽ thấu hiểu hơn đàn ông.” – Quản Đồng mỉm cười nhìn người vợ bé nhỏ trong lòng mình.
Cố Tiểu Ảnh sờ sờ đầu, nghĩ ngợi một lát rồi kể hết những chuyện Giang Nhược Dương và Đoàn Phỉ đã nói cho Quản Đồng, điểm cốt yếu là ở chỗ: “Lưu Địch lại còn có chân trong với một vị lãnh đạo, mà bình thường mọi người vẫn cảm thấy vô cùng chính nhân quân tử”. Quản Đồng mỉm cười lắng nghe lời kể của vợ, mải ngắm nhìn nét biểu cảm trên khuôn mặt cô đầy sinh động, nên suy nghĩ có chút xao nhãng, đứa trẻ này chắc chắn đã từng tham gia không ít cuộc ể chuyện, mà nếu không đoạt giải thì thật là có lỗi với những nét biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô ấy quá.
“Anh nói xem, anh nói xem, em không thể nhìn ra thì lẽ nào là lỗi của em?” - Cố Tiểu Ảnh kể xong câu chuyện, nhìn Quản Đồng chẳng phản ứng gì cả, liền đưa tay ra tóm lấy hai tai Quản Đồng, ra sức kéo.
Quản Đồng nhíu mày lại kêu lên một tiếng, rồi gỡ hai tay của Cố Tiểu Ảnh xuống khỏi tai mình, một tay giữ chặt lấy, tay còn lại ôm vòng lấy vợ, trả lời: “Dù người ta có nói thế nào, em nghe để biết thế thôi, em sau này chỉ cần biết mình nghĩ gì, rồi cứ theo ý mình mà đi. Anh ủng hộ em ở lại trường giảng dạy”.
“Nói như vậy anh sớm đã nhìn thấy em chậm chạp, ngốc nghếch rồi.” - Cố Tiểu Ảnh trề môi: “Anh là vì muốn thu nhận em sao?”
“Thu nhận em mà còn phát lương cho em?” – Quản Đồng cười cười nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Là vì anh cảm thấy em coi như còn chút lý trí, chắc là chọn đường đi cũng không sai, có thể tiếp tục đi tiếp được. Còn về chuyện nghi kỵ lẫn nhau ấy không hợp với em, vì thế em yên tâm làm tốt công việc giảng dạy của mình là được rồi. Người khác có leo nhanh là chuyện của người ta, đương nhiên cũng phải bỏ ra một số thứ mà mình không muốn bỏ. Coi như là bù cho nhau, chẳng ai cần phải để ý tới ai cả, rốt cuộc thì cũng chẳng có ai dám đem cuộc đời hay tiền đồ của mình ra mà đánh cược cả.”
Nghe xong một loạt, Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Quản Đồng, hình như trước nay cô chưa từng nói tới những chủ đề về giao tiếp xã hội như thế này với Quản Đồng. trong lòng cô, Quản Đồng, con người thiếu kiến thức sinh hoạt thường thức ấy, ngốc nghếch đến mức hộp giữ tươi thực phẩm cũng không biết. Cô cứ nghĩ mãi mà không hiểu nổi, sao người như Quản Đồng lại đạt được tới vị trí ngày hôm nay? Nhưng nghe nói những lời nói này, cô dường như dần hiểu ra đôi phần.
“Nhưng, mình leo như thế có gọi là nhanh không? Mình đã phải bỏ ra những gì vậy?” - Cố Tiểu Ảnh lập tức hỏi lại, câu hỏi thật thể hiện t
Quản Đồng đành phải nhẫn nại trả lời: “Anh đã bỏ ra toàn bộ thời gian rảnh rỗi của anh, bởi vì anh biết bản thân mình không thông minh, nên đành chim kém phải tập bay trước. Giống như khi còn bé, môn toán của anh không tốt, anh phải bỏ ra thêm vài tiếng đồng hồ hơn người khác mới có thể thi tài và đạt thành tích ngang ngửa người ta.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ