pacman, rainbows, and roller s
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Ngày đầu tiên, khi họ đang lèo lái một con thuyền nhỏ trên hồ, Victor là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

“Cậu có hay mơ thấy ác mộng không?”

Thibault lắc đầu. “Không. Còn cậu?”

“Có,” Victor nói.

Không khí mùa thu mát mẻ, một lớp sương mù buổi sáng mỏng manh bồng bềnh khắp mặt hồ. Nhưng bầu trời không gợn một bóng mây, Thibault biết nhiệt độ sẽ tăng lên và buổi trưa sẽ nắng tưng bừng.

“Vẫn như trước đây hả?” Thibault hỏi.

“Tệ hơn,” Victor vừa nói vừa thu dây câu về rồiqung lại lần nữa. “Tớ nhìn thấy những người chết. Cậu cười gượng gạo một cách khó hiểu, sự mệt mỏi hiện rõ qua những nếp nhăn trên mặt. “Giống trong bộ phim gì có Bruce Willis đóng nhỉ? Hình như là Giác quan thứ sáu.”

Thibault gật đầu.

“Kiểu như vậy.” Cậu ngừng lại, nét mặt buồn bã. “Trong giấc mơ, tớ sống lại tất cả những gì chúng ta đã trải qua, có điều là có những thay đổi. Trong hầu hết những giấc mơ đó, tớ thấy mình bị bắn, và tớ thét lên kêu cứu, nhưng không ai đến; và tớ thấy hóa ra tất cả những người khác cũng bị bắn. Tớ có thể cảm thấy mình chết dần, từng chút từng chút một.” Cậu dụi mắt trước khi tiếp tục. “Thật kinh khủng, còn tệ hơn cả khi tớ thực sự nhìn thấy họ ngày hôm đó, ý tớ là những người chết ấy. Tớ thấy mình đang ở trong cái cửa hàng đó, nhìn thấy tất cả bọn họ, đứng đó, chặn hết lối đi. Hoặc họ nằm trên sàn, máu chảy lênh láng, trong khi các bác sĩ thì cố gắng giúp họ. Nhưng không ai kêu một tiếng nào. Việc duy nhất họ làm là trừng mắt nhìn tớ, như thể do lỗi của tớ mà họ bị thương hoặc bị chết vậy. Rồi tớ chớp mắt, hít một hơi dài, và thế là họ biến mất.” Cậu dừng lại. “Thế nên tớ nghĩ mình bị điên mất rồi.”

“Cậu đã nói với ai về chuyện này rồi?” Thibaulthoit.

“Không một ai. Ý tớ là trừ vợ tớ ra, nhưng khi nghe tớ kể những chuyện này, cô ấy đã khóc vì sợ hãi. Do vậy tớ không còn dám kể lại với vợ >Thibault không nói gì.

“Cô ấy đang mang bầu, cậu biết đấy,” Victor tiếp tục.

Thibault cười, chộp ngay lấy tia hy vọng này. “Chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn. Con trai. Tớ sẽ đặt tên nó là Logan.”

Thibault ngồi thẳng dậy và gật đầu với Victor. “Vinh dự cho tớ quá.”

“Nghĩ tới việc có một đứa con, đôi khi tớ cảm thấy sợ. Sợ rằng mình không thể là một ông bố tốt.” Nói rồi cậu đăm đắm nhìn ra xa.

“Cậu sẽ là một ông bố tuyệt vời chứ,” Thibault quả quyết.

“Có thể.”

Thibault im lặng chờ bạn nói tiếp.

“Tớ không còn khả năng nhẫn nại nữa. Có quá nhiều thứ dễ làm tớ nổi cáu. Những thứ nhỏ nhặt, đáng ra chẳng có gì quan trọng, nhưng vì một lý do nào đó lại tác động đến tớ. Và dù tớ đã cố gắng kìm nén cơn giận dữ, nhưng đôi khi nó vẫn bùng nổ. Nó chưa gây ra cho tớ rắc rối nào, nhưng tớ không biết mình còn gắng gượng được bao lâu nữa, cho đến khi nó vượt ra khỏi khả năng kiểm soát của tớ.” Cậu hất cần câu để chỉnh lại sợi dây. “Cậu có bị như vậy không?”

“” Thibault thừa nhận.

“Nhưng không quá thường xuyên?”

“Không.”

“Tớ cứ tưỏng cậu cũng bị như thế. Tớ quên mất mọi chuyện đối với cậu thì khác. Ý tớ là nhờ cái bức ảnh đó.” Thibault lắc đầu. “Không đúng. Cũng chẳng dễ dàng gì đối với tớ. Tớ không thể đi xuống phố mà không ngoái lại sau lưng hoặc dò xét các cửa sổ phía trên để chắc chắn không có ai đang chĩa súng vào mình. Và có đến một nửa thời gian tưởng như tớ không nhớ được làm thế nào nói chuyện bình thường với mọi người nữa. Tớ không suy nghĩ được gì về hầu hết những chuyện mà mọi người quan tâm. Ai làm gì,ở đâu, thu nhập thế nào, hoặc ti vi đang có chương trình gì, hoặc ai hẹn hò ai. Tớ chỉ chực hỏi một câu là‘Ai quan tâm chứ?’”

“Cậu chưa bao giờ là người khéo ăn nói cả.” Victor khịt mũi.

“Cảm ơn.”

“Nhưng cái chuyện ngoái lại đang sau thì bình thường thôi. Tớ cũng toàn thế mà.”

“Thế à?”

“Nhưng cho tới nay thì vẫn chưa thấy khẩu súng nào.”

Thibault cười không thành tiếng. “Thế là tốt chứ hả?”. Rồi, vì muốn đổi đề tài nên anh hỏi, “Cậu có thích công việc làm mái nhà không?”

“Mùa hè thì nóng như điên.”

“Giống Iraq?”

“Không. Làm gì có chỗ nào nóng bằng ở Iraq. Nhưng cũng đủ để phát rồ.” Victor mỉm cười. “Tớ mới được thăng chức. Giờ tớ là trưởng nhóm.”

“Tốt cho cậu rồi. Maria thế nào?”

“Đang béo ra, nhưng cô ấy hạnh phúc. Và cô ấy chính là cuộc sống của tớ. Tớ thật quá may mắn vì đã lấy được cô ấy.” Cậu lắc lắc đầu như thể còn không tin chuyện này là thực vậy.

“Tớ rất vui.”

“Chẳng có gì giống như tình yêu. Cậu nên thử đi.”

Thibault nhún vai. “Có thể, một ngày nào đó.”

* * *

Elizabeth

Anh đã nhìn thấy nét gì đó thoáng qua trên khuôn mặt cô khi anh kêu cô là Elizabeth, một cảm xúc nào đó mà anh không thể gọi tên. Cái tên đó hợp với cô hơn nhiều so với cái tên đơn giản và cụt lủn là “Beth”. “Elizabeth”, cái tên đượm vẻ tao nhã, hợp với phong cách duyên dáng của cô; và mặc dù anh không cố tình gọi cô như vậy thì những âm thanh đó vẫn cứ buột ra một cách vô thức như thể anh không có lựa chọn nào khác.

Trên đường trở về nhà, anh thấy mình đang hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa họ, và bầu không khí tự nhiên khi đó. Cô có vẻ thoải mái hơn anh tưởng, nhưng anh có cảm giác rằng, cũng như bà Nana, cô không biết nên nghĩ thế nào về anh. Đêm đó, nằm trên giường, anh mở to mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, tự hỏi không biết cô nghĩ gì về mình.

Sáng thứ Sáu, Thibault kiểm tra để chắc chắn mọi việc đã đâu vào đấy trước khi chở bà Nana đến Greensboro bằng xe của Elizabeth. Zeus ngồi ở ghế sau, đầu nhô ra ngoài cửa sổ trong gần hết chuyến đi, hai tai tạt ra sau vì gió, thích thú tận hưởng mọi sựthay đổi trong không khí và cảnh vật. Thibault không hy vọng được bà Nana cho phép mang Zeus theo, nhưng rồi bà tự vẫy nó lên xe. “Beth sẽ không quantâm đến nó đâu. Vả lại, va li của tôi để vừa khoang sau.”

Luợt về có vẻ nhanh hơn. Khi cho xe dừng lại, anh rất vui khi thấy Ben đang đứng gần nhà chính, quả bóng cứ tung lên rồi rớt xuống. Zeus háo hức lao ngay tới chỗ cậu bé, và Ben tung quả bóng bay đi. Zeus phóng vọt theo, tai hất ngược về sau, lưỡi thè ra. Khi Thibault đến gần thì cũng là lúc Elizabeth đang bước ra hiên trước. Bất giác, anh nhận ra cô là một trong những người phụ nữ đẹp nhất anh từng thấy. Trong chiếc áo cánh mùa hè và quần soóc để lộ đôichân quyến rũ, cô vẫy tay thân thiện khi nhìn thấy họ, và tất cả những gì anh có thể làm là cố không nhìn cô chòng chọc.

“Chào chú Thibault!’’ Ben kêu lên từ ngoài sân. Nó đang đuổi theo Zeus, còn con chó thì đang nhảy chồm chồm với quả bóng trong miệng, tự hào về khả năng duy trì khoảng cách vài bước ngay phía trước Ben dù cậu bé có chạy nhanh đến mức nào đi nữa.

“Chào Ben! Hôm nay đi học thế nào?”

“Chán lắm ạ!” nó hét to. “Công việc của chú thế nào?"

“Cực vui!”

Ben vẫn chạy. “Thế ạ!”

Vì Ben đã bắt đầu năm học mới nên hằng ngày hai chú cháu hay trao đổi với nhau những câu hỏi như vậy. Thibault lắc đầu vẻ thích thú, đúng lúc đó Elizabeth bước xuống sân.

“Chào anh, Logan.”

“Chào, Elizabeth.”

Cô tựa người vào rào chắn, một nụ cười thoảng trên mặt. “Chuyến đi thế nào? “Không tồi.”

“Kể cũng lạ."

“Sao cơ.”

“Lần cuối cùng anh lái xe liền năm tiếng là khi nào?”

Anh gãi đầu. “Tôi không rõ. Lâu rồi."

“Bà tôi nói anh cứ nhấp nhổm trong khi lái xe, giống như là anh thấy không thoải mái.” Cô ra hiệu qua vai mình. “Tôi vừa mới nói chuyện với bà. Bà đã gọi hai lần rồi.”

“Bà ấy buồn chán à?”

“Không, lần đầu bà gọi để nói chuyện với Ben. Hỏi xem ở trường thế nào.”

“Và?”

“Nó nói là nhàm chán.”

“Ít nhất thì nó cũng nhất quán đấy chứ.”

“Đúng, nhưng tôi mong nó sẽ nói cái gì đó khác cơ. Chẳng hạn như, ‘Cháu học được nhiều thứ, và có nhiều chuyện vui lắm ạ.’” Cô cười. “Bà mẹ nào mà chẳng muốn thế, đúng không?”

“Hiển nhiên rồi.”

“Anh có khát không?” cô hỏi. “Bà để lại một ít nước chanh trong bình. Bà đã pha trướ khi đi.”

“Tôi cũng muốn uống một chút. Nhưng trước hết tôi nên kiểm tra nước cho lũ chó đã.”

“Tôi đã lo việc đó rồi.” Cô quay lại đi về phía cửa, giữ cánh cửa mở cho anh. “Anh vào đi. Tôi sẽ ra ngay sau một phút, được chứ?”

Anh bước lên bậc thềm, dừng lại để chùi chân, rồi bước vào nhà. Trong phòng, anh để ý thấy có nhiều đồ đạc phong cách cổ điển, và những bức tran bản gốc treo trên tường. Giống như phòng khách của một gia đình nông thôn, anh nghĩ, không phải là những gì mà anh đã hình dung....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Anh Chết Rồi, Em Có Tha Thứ Cho Anh Không.!
» Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
» Tên truyện: Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh
» Truyện : Darling , Chúng Ta Ly Hôn Nhé
» Truyện : Hạnh phúc Không bắn, không trúng bia!
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt