=Thành phố Thiên Thanh=
-Từ giờ, việc dựng trại sẽ do các thầy cô lo, các em có thể đi chơi tùy thích, nhớ phải về trước 11 giờ trưa để điểm danh nhé! – Cô hiệu trưởng nói
-Vâng! – Các học viên reo lên thích thú
“Được rồi, đến những nơi cần đến thôi!” – Trân nghĩ thầm
Cô bắt đầu đi bộ dọc bờ sông Thanh Thanh, dòng sông này rất nổi tiếng bởi cảnh đẹp ủy mị và duyên dáng, có thể nói đây là nơi đẹp nhất của thành phố này.
Cô không ngờ, Lâm Phong và Nhi đang bám theo cô (Lâm Phong vì gì thì sau này sẽ biết, còn Nhi thì tò mò không biết Trân có đi gặp “anh ấy” không)
Bính… boong….
Cạch
-Ồ, thì ra là cháu, Trân Trân, cháu vào nhà đi – Bác gái của Trân nói
-Cháu lớn rồi mà, đừng gọi là Trân Trân nữa – Trân cười tươi
Dường như, ở đây, Trân luôn thoát khỏi vẻ bọc lạnh lùng, sống thật với bản thân
-Cháu có quà tặng mọi người này – Trân cười
-Trời ạ, con bé này! Còn bày vẽ quà cáp làm gì? – Bác gái vờ mắng yêu cháu – Mà bác nghe nói cháu đang đi học ở thành phố Nhật Thiên cơ mà? Sao lại ở đây?
-Trường cháu có buổi cắm trại ở đây, cháu tiện thể đến thăm – Khẽ nhấp miếng trà, Trân chậm rãi nói
-Ồ, ra vậy! Cháu có ở lại ăn cơm trưa không? – Bác gái cười hiền hậu
-Có lẽ không bác ạ, mà nhà mình và bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ? – Trân nói, giọng có trầm xuống
-Vẫn khỏe cháu ạ – Bác gái ôm Trân, giọng ấm áp
-Thế cháu xin phép về, giờ cũng muộn rồi! – Trân nói
-Được, vậy hẹn gặp lại cháu, Trân Trân! – Bác gái cười, giọng điệu pha chút tinh nghịch
Trân rời nhà bác, rảo bước trên con đường Bạch Vân, lòng bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm xưa. Rồi cô quyết định tấp vào quán Angel gần đấy (trùng tên với quán Angel ở bên TP Nhật Thiên).
-Trời, lâu lắm rồi mới thấy em đến đó Trân! – Chị chủ quán sung sướng nói
-Chào chị, cho em 1 trà sữa lạnh nhé! – Trân cười tươi
Cô chọn 1 chiếc bàn sát cửa sổ ở góc phòng, nhớ lại những kỉ niệm cùng anh ấy, cả 2 thường đến đây. Ngày ấy, cô uống trà sữa, anh cà phê đen…
Cạch…. 1 đôi nam nữ bước vào
-Chào Hạo Khoa, lâu rồi ấy nhỉ! – Chị chủ quán nói nhỏ, nhưng không giấu vẻ lo lắng
-Không dám, giới thiệu với chị, đây là bạn gái em, Trần Lam! – Hạo Khoa cười đáp trả
Choang!
Trân run run làm rơi ly trà sữa, Hạo Khoa, Trần Lam và chị chủ quán quay lại
-Trân… Trân Trân! – Hạo Khoa sửng sốt
-Phiền chị rồi!– Trân quay sang nói với chị bồi bàn đang lúi húi dọn những mảnh vỡ
-À, không sao đâu! – Chị bồi bàn cười
Không khí có vẻ trầm xuống
Trân đến quầy tính tiền, đưa 1 số tiền lớn
-Sao em đưa nhiều vậy? Em không sao chứ? – Chị chủ quán ái ngại hỏi
-Không sao! Lát chị sẽ biết!– Trân nói nhỏ – Chị đưa giúp em cái này cho anh ta
-Chúc 2 người hạnh phúc! – Trân lạnh lùng đi ngang qua Hạo Khoa
-Trân Trân! – Hạo Khoa gọi
Cô mặc kệ, đi ra ngoài
Rầm! Rầm!
Chị chủ quán chạy ra:
-Chuyện gì vậy?
-Cô ta… cô ta… – Anh bảo vệ nói không nên lời, nhìn về phía Trân: tay dính đầy máu, còn cái bồn hoa thì nát bét
-Em… em… – Chị chủ quán sửng sốt
-Số tiền dư em đền bù, xin lỗi! – Trân buông 1 tiếng lạnh lùng rồi bước đi
(CES: Trân vừa dùng đòn Taekwondo của Đai đen nhất đẳng đấy ạ. Tội nghiệp cái bồn hoa!)
Cùng lúc đó…
-Trân Trân! – Nhi chạy đến – Cậu… cậu sao vậy, sao tay đầy máu vậy? – Nhi ái ngại cầm tay Trân hỏi
-Không sao, về thôi – Trân nói rồi đi trước
Nhi quay sang người đang đứng ở cửa, thấy bóng Hạo Khoa đang ôm eo 1 cô gái khác, không tránh nổi tức giận:
-Anh… đồ phản bội! Anh có biết, vì chuyển đi khỏi đây, nhung nhớ anh, Trân Trân đã cãi với bố mẹ, bị bố mẹ la mắng và nhốt trong phòng đến 2 tuần liền!. Trân Trân giờ như 1 đứa con gái không cảm xúc, lạnh lùng thờ ơ với tất cả. Cô ấy đêm nào cũng nhớ tới anh, lúc nào cũng mong thời gian qua nhanh để về đây thăm anh, vậy mà… vậy nà anh nỡ làm vậy sao! – Nhi hét to lên – Được lắm, hôm nay, cái bồn hoa này sẽ thế mạng anh, nếu gặp lại, tôi khuyên anh mau né đi, vì lúc đó, tôi sẽ thay Trân Trân cho anh vào viện đấy! – Rồi Nhi chạy theo Trân
-Trân Trân! Đợi mình! (Nhi chỉ gọi là Trân khi ở trường, còn ở ngoài thì gọi thân mật là Trân Trân)
-Đây là Trân gửi cho em – Chị chủ quán đưa bức thư cho Hạo Khoa
Trong bức thư ấy…. chữ đã phai mờ theo thời gian từ rất lâu:
“Anh yêu em”
“Em cũng yêu anh”
Và 1 dòng chữ vừa viết….
“Chia tay! Hạnh phúc!”
Hạo Khoa như hóa đá không nói được gì….
Lâm Phong từ xa chứng kiến tất cả, vậy là Trân đã yêu người khác ư?
Đau, đau quá! Lâm Phong tự hỏi mình đang bị gì, phải làm sao đây
Trân mặc vết thương, lao đi như gió…
3 con người… 3 tâm trạng. Rồi họ sẽ ra sao?
Chương 5: Con tim rỉ máu
)LSau bữa sáng đau buồn, Trân Trân (CES: nói vầy cho thân mật nhé!) như người mất hồn, đầu óc để đâu đâu. Khuôn mặt lạnh lùng vẫn nguyên vậy, có điều ánh mắt có phần vô hồn hơn, và thỉnh thoảng lại hiện vẻ ưu sầu. Hồng Nhi mấy ngày nay lo lắng cực độ. Bàn tay phải chưa lành lặn, Trân Trân lại làm đứt ngón tay trái khi đang cắt đồ ăn. Nói tóm lại, Trân Trân thì đau khổ vì bị thất tình, Hồng Nhi thì vừa lo lắng, vừa mệt mỏi chăm sóc cô bạn. (CES: haiz, tội nghiệp!
Lâm Phong nhà ta thì chẳng khác là bao, mặt cứ buồn buồn, chẳng nói chẳng rằng, cứ mỗi lần nhìn thấy Trân Trân thì y như rằng, anh lại thấy nhói ở ngực, nhói tận trong lòng. Dù ít thôi, nhưng anh vẫn cảm nhận được nó
Nhiều lần anh tự hỏi, anh đau vì chuyện gì?
Vì Trân Trân đã yêu người khác?
Hay vì Trân Trân đau khổ mà anh cũng đau theo?
Trong khi đó, Thiều Vy thì luôn kè kè theo Lâm Phong, miệng cứ “anh anh em em” ngọt ngào, õng à õng ẹo, ôm tay, khoác tay cứ như 1 cặp. Không biết bao nhiêu lần, Lâm Phong đã gạt ra mà cô ta vẫn cố chấp, anh bực tức quát lên:
-Cô có thể cút đi trước khi tôi cho cô vào viện!
Mặt Thiều Vy tái mét vội vàng lùi xa anh ra, trong lòng vẫn ấm ức nên buột miệng:
-Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy? Em thì có gì không xứng với con Tuyết Trân ấy cơ chứ! Em yêu anh và em sẵn sàng làm tất cả vì anh!
Lâm Phong chau mày, gằn giọng:
-Tôi không yêu hay có bất cứ cái gì với Tuyết Trân. Còn nữa,cô nói là làm tất cả vì tôi đúng không? – Lâm Phong nhếch mép cười – Vậy thì…TRÁNH XA TÔI RA!
-Anh… anh – Thiều Vy vừa tức vừa đau, khóc nấc lên rồi chạy đi
Lâm Phong thở dài, lòng tự hỏi “Giờ không biết cô ấy ra sao rồi?”
Chiều. Trân Trân quyết định sẽ ra biển Đại Thủy, đây cũng là nơi cô rất ít, có thể gần như là chưa bao giờ đến. Mặc cho Nhi năn nỉ, đe dọa, khóc lóc, than vãn…. bao nhiêu cô cũng mặc, quyết ra biển cho bằng được. Nhi chỉ thở dài trước cái tính “khó ưa” của cô bạn:
-Thôi được, vậy tớ đi cùng cậu!
-Không, tớ muốn đi 1 mình! – Trân Trân lập tức phản đối
-Được không đó? – Nhi lo lắng
-Được mà! Tớ có phải trẻ lên 3 đâu – Trân Trân phì cười trước vẻ mặt “ngố” của Nhi.
Rồi Trân Trân rời trại, đi đến biển. Cảm giác đi trên bãi biển thật tuyệt. Những đợt sóng trắng liếm lên bãi cát vàng mịn màng, Trân vừa đi vừa nhìn ra chân trời, nhìn những bán đảo xa xa, nhìn những đợt sóng nhấp nhô, hít đầy vị mặn của biển, cô thật sự thấy thoải mái. Cô nghĩ: “Cũng đến lúc mình nên quên đi anh ấy, dù tình cảm còn sâu đậm nhưng cái gì đến cũng phải đến. Từ nay, mình sẽ quên anh ấy đi để bắt đầu cuộc sống mới!”
Dường như ông trời muốn trêu đùa với cô
Khi lòng đang thanh thản và vết thương chỉ vừa khép lại, thì nó đã ngay lập tức rỉ máu.
Cô thấy Hạo Khoa đang cùng Trần Lam đang nắm tay nhau đi trên bãi cát!
2 người có vẻ rất hạnh phúc, miệng cười cười nói nói không ngừng, Trần Lam thì tựa đầu vào ngực Hạo Khoa. Hạo Khoa thì dang 2 tay vững trãi ra ôm bờ vai của Trần Lam. Thậm chí hứng lên còn trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Cô lập tức quay lưng lại, vì nếu nhìn nữa, những giọt nước mắt yếu đuối sẽ trào ra mất.
Cô đi, nhưng chỉ bước được mấy bước thì đụng phải 1 người
-Xin lỗi – Trân Trân nói
-Sao chưa về trại mà còn thơ thẩn ở đây? – 1 giọng nói rất quen thuộc vang lên
Trân Trân từ từ ngước mắt lên, là Lâm Phong! Cô có hơi ngạc nhiên khi gặp LÂm Phong ở đây
Thoáng nhìn thấy Hạo Khoa ở sau, Lâm Phong khẽ à lên 1 tiếng rồi kéo tay Trân Trân
-Đi thôi nào!
-Anh… có thể giúp tôi 1 chuyện không? – Trân Trân ngại ngùng lên tiếng
-Chuyện gì? – Lâm Phong ngạc nhiên hỏi
Thấy Hạo Khoa đã đi đến rất gần, không kịp nói nữa, Trân Trân kéo cổ áo của Lâm Phong xuống và đặt môi mình lên môi Lâm Phong… 1 nụ hôn!
Lâm Phong trợn tròn mắt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu chuyện nên ôm cô và đáp trả. Trái tim anh đập loạn lên, lòng cảm thấy hạnh phúc.
Hạo Khoa đi ngang qua, thấy 1 cặp đang hôn nhau thì cũng thấy lạ, tự hỏi cô gái kia có phải Trân Trân không nhỉ? nếu không phải Trần Lam kéo đi thì anh chắc đứng luôn mà… ngắm hoặc có thể là chạy đến hỏi rồi….
Khi Hạo Khoa đã đi xa, Trân Trân mới nhẹ nhàng buông ra, thở phào, rồi quay sang nói với Lâm Phong vẫn đang còn ngẩn ngơ:...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ