Chỉ một tiếng ấy đã khiến tôi hồn xiêu phách lạc. Tôi quay phắt lại, mắt đầy sự kinh ngạc và tươi cười, nhưng không tìm thấy hồn phách của mình nữa. Nàng mặc một bộ xường xám, trang điểm kỹ càng. Ở huyện Ngũ Dương, hầu như không có phụ nữ nào mặc xường xám. Xường xám của nàng may bằng satin trắng, thêu viền hoa hồng nhung, trên ngực gắn đóa hồng nhung nhỏ đang nở rộ tươi tắn. Một dải voan trắng tha thướt buông xuống khỏi vai nàng. Minh Lệ nhìn vẻ ngỡ ngàng của tôi, vui vẻ nói:
- Sao trông cậu ngố thế!
Tôi chợt đỏ mặt, cười bảo:
- Mình đợi cậu đến quên hết trời đất rồi, sao giờ mới đến?
Nàng kinh ngạc hỏi:
- Mới nửa tiếng chứ mấy?
Tôi cười nói:
- Mình tưởng phải hơn một tiếng rồi.
Mãi đến lúc ấy, hồn vía tôi mới trở về. Tôi vừa đi vừa ngắm nàng. Ngắm rất rõ, nàng có trang điểm. Nàng gầy hơn so với lần trước chúng tôi gặp nhau, nhưng vẫn đầy đặn. Làn da trời phú vẫn mỡ màng trắng hồng. Nàng thoa chút son và kẻ chút viền mắt, chúng giúp nàng trở thành tâm điểm buổi họp mặt, thậm chí nổi bật hơn cả lần trước. Tôi sánh vai nàng bước, đôi lúc thấy thấp thoáng cặp đùi gợi cảm của nàng.
Minh Lệ nói:
- Mình chỉ nhờ cậu đợi vì mình quen cậu hơn những người khác. Mình hoàn toàn xa lạ với họ, tuy đang sống cùng trong một thị trấn, song hai bên hầu như không giao tiếp với nhau.
- Cậu thử tiếp xúc với họ nhiều hơn đi, tôi khuyên, có gì khó khăn nhất định họ sẽ giúp được cậu.
Nàng ngoảnh đầu sang nhìn tôi, mỉm cười:
- Cảm ơn cậu. Mình chủ yếu là ở nhà, vô vị lắm, đang định ra ngoài hít thở không khí thì cậu gọi điện cho mình, nếu là người khác, nhất định mình sẽ không đi đâu.
Nàng vẫn kiêu hãnh như thế. Tôi bảo:
- Bạn bè đều muốn gặp gỡ cậu.
- Có thể lắm, song mình không hề chơi bời gì với đàn bà con gái, cậu bảo có lạ không?
Tôi đùa:
- Có lẽ các nàng ấy ghen tị với vẻ đẹp của cậu chăng?
Nàng cười nhạt:
- Không phải đâu, họ cảm thấy chính họ mới là thục nữ.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, vào đến sảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt, bạn bè đều đứng dậy đón. Lần này, nàng cởi mở hơn. Nàng gọi được tên của mỗi người, còn tươi cười bắt tay hỏi han từng người một.
Có một bạn học đã từng nhờ vả Minh Lệ, nhân đây muốn cảm ơn nàng. Nàng bảo:
- Cậu đừng khách sáo. Việc đó nhỏ nhặt, bạn học với nhau việc gì phải thế?
Người bạn đó nói:
- Đối với cậu có thể là việc nhỏ, nhưng với mình lại khác. Bà xã mình ở quê mười năm rồi, hầu như tuần nào cũng cãi nhau với mình, trách mình không có khả năng thu xếp để đưa cô ấy lên thị trấn. Nói thật với cậu, mình đã tìm rất nhiều người rồi, cũng biếu xén đủ thứ quà cáp nhưng đều chẳng có kết quả gì cả, chỉ có cậu không nhận tiền của mình, lại giải quyết được vấn đề đó trong vòng một tuần. Mình vẫn tưởng là nằm mơ đấy, mình muốn đến nhà cậu, cậu lại không cho, vì vậy hôm nay bất kể thế nào cũng phải cảm ơn.
Minh Lệ cười bảo:
- Con người mình thực ra rất thích giúp đỡ người khác, chỉ cần giúp được, mình nhất định làm. Giải quyết được cho cậu cũng là vì mình có quen biết với Phó chủ tịch huyện chuyên trách mảng đào tạo, nhà mình đã quyên góp rất nhiều tiền cho giáo dục mà chưa hề nhờ vả ông ấy cái gì bao giờ.
Tôi nghe chuyện, biết được hoàn cảnh của nàng đã thay đổi rất nhiều, cũng biết hiện nay nàng sống rất hạnh phúc. Nhờ thế tôi trở nên thoải mái, cảm thấy mình và nàng chỉ là bạn học, mối cảm xúc luyến ái hầu như tan biến trong khoảnh khắc. Tôi chòng ghẹo nàng rất tự nhiên, nàng cũng vậy, cười đùa với tất cả chúng tôi. Cô bạn học Đông Minh Lệ mà chúng tôi từng quen thuộc đã trở về. Quá khứ đau đớn của nàng gần như biệt dạng, không còn tác động gì đến nàng nữa.
Tửu lượng của nàng thực ghê người, tôi đã từng nghe kể hồi chúng tôi vẫn còn học chung một lớp, hôm nay mới tận mắt chứng kiến. Tất cả các bạn nam đều muốn cụng ly với nàng, nàng ngửa cổ, cạn sạch các cốc bia rồi cao hứng hẳn lên, nàng bảo tôi:
- Dương Thụ, cậu cho mình điếu thuốc.
Vẫn đang ngạc nhiên ngắm nàng, nghe vậy tôi đưa thuốc sang. Tôi nhận ra rằng, quá khứ của nàng chưa tan biến hết, nó vẫn nằm trong thân thể nàng. Nàng hút thuốc, thi thoảng phả khói vào mặt tôi. Tôi nhìn hông nàng lộ ra thấp thoáng chỗ vạt xẻ xường xám rất gợi cảm , một bên đùi đẹp thon duỗi sát bên tôi làm tôi nghẹt thở. Tựa hồ đã uống hơi nhiều, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ tán gẫu, có người còn chơi trò oẳn tù tì rất hăng, âm thanh ồn ào lấp đi mọi lời chuyện trò khác. Sau đó có mấy người bạn nữa tới, lại bày thêm một cái bàn, ầm ĩ lộn xộn, ai cũng uống đến túy lúy, có người còn nằm vật ra sofa ngủ.
Minh Lệ uống say, vẻ mặt lơ mơ. Nàng chầm chậm nhả khói về phía tôi, bộ điệu lẳng lơ như trên phim. Nàng cười hỏi:
- Nghệ sĩ này, còn làm thơ không?
- Không! - Tôi chúa ghét bị khói phun vào mặt, nhưng tôi lại thích cái bộ điệu ấy của Minh Lệ, nàng chỉ suồng sã với tôi thôi. Tôi đáp. Bây giờ có ai làm thơ nữa đâu.
Nàng bảo:
- Mình đọc mấy câu thơ cho cậu nghe nhé, đây là thơ của ai nhỉ:
Khi gió đưa tin em đến,
Anh đang ở phương xa.
Khi anh ở phương xa viết tên em
Gió là nỗi buồn đau của anh.
Thơ hay thật, rất đẹp, tình cảm chân thực và miêu tả hàm súc. Thoáng nghe là biết thơ của một chàng trai trẻ. Tôi không nhớ là ai viết, đành cười bối rối. Nàng hỏi:
- Không nhớ thật ư?
Tôi lắc đầu, chịu không nhớ nổi.
- Cậu không nhớ một chút nào sao? Mình đọc được những câu thơ này trên một mảnh vỏ dương, đến nay mình vẫn còn giữ nó.
Tôi giật thót, đỏ mặt cười:
- Mình viết hả? Mình chả hề nhớ ra. Mình mà viết được thơ hay như thế thật sao?
Phần 11
Vì nàng, tôi từ bỏ giấc mộng thi nhân, từ bỏ hết tự tôn và tự do, thậm chí đánh mất cả bản tính của mình...
Tôi bỗng nhớ lại hôm sinh nhật nàng, tôi đã viết bài thơ lên một mảnh vỏ cây dương, lặng lẽ nhét vào cặp sách nàng. Sau đó chẳng thấy nàng nhắc đến, tôi cũng không hỏi. Tôi quên bẵng rồi.
Nàng không nói chuyện, cứ thâm trầm quan sát tôi. Nàng chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, ánh mắt tôi khao khát trước đây nhưng chưa bao giờ giành được. Bây giờ thì không cần nâng niu nữa, tất cả đều có thể coi như phù du, như chuyện qua đường, không cần quá nghiêm túc. Qua tuổi niên thiếu rồi tôi mới phát hiện ra, ngọn lửa tình chớp nhoáng ấy ngùn ngụt quá, mà lửa tình chân chính thì không thể dữ dội và nóng bỏng như thế, nó nhàn nhạt giống ánh trăng, song cũng không để mất vẻ rạng rỡ riêng, nó là ánh sao vĩnh cửu, lâu dần người ta mới cảm nhận được ngọn lửa và hào quang như thơ của nó. Chút tình ý thoáng qua của Minh Lệ muộn quá rồi, muộn đến mức khiến lòng say đắm, muộn đến mức khiến lòng rung động, muộn đến mức khiến người ta chỉ nghĩ đến tình dục, muộn đến mức khiến người ta hồn xiêu phách tán, luống cuống chân tay, song vẫn là muộn rồi. Lý trí đã chiến thắng. Phải chăng là do trưởng thành?
Chúng tôi đều cảm động vì câu thơ ấy, nó biểu hiện một trái tim thuần khiết biết bao! Tôi bỗng nhận ra mình đã thay đổi tận gốc rễ rồi. Tuổi ba mươi vừa qua mà như đã già, bộ dạng đầy vẻ trần tục, mặc dù tôi từng cực lực yêu cầu bản thân quay lại cái thuở nhiệt tình như lửa, trong trắng như nước ngày xưa - dạo cuối những năm 80 đầu những năm 90, khi nền kinh tế thị trường còn chưa hoàn chỉnh, dục vọng còn bị kìm nén, tất cả đều ung dung thong thả, tất cả đều có thể dừng lại. Tôi hơi đỏ mặt:
- Hồi ấy, ôi…
- Vì sao hồi ấy cậu không hẹn hò với mình? - Nàng cười hỏi.
Tôi nhận ra mấy người bạn học xung quanh đang nhìn chúng tôi, có lẽ chính vì có mặt người khác nàng mới nói kiểu ấy, nói những lời thật lòng với một vẻ bông đùa. Tôi ngẩng đầu, phá lên cười:
- Cậu lắm bạn trai thế, ai dám hẹn hò với cậu? Mình còn ham sống mà.
Nàng cố ý khơi ra:
- Cậu không hẹn mình, làm sao biết mình có bạn trai?
Lúc ấy có người chen vào:
- Dương Thụ, đừng vờ vịt nữa. Ai chả biết lúc ấy cậu yêu Mĩ Lệ đến chết đi sống lại, bây giờ hẹn hò cũng không muộn mà.
Mĩ Lệ là một biệt hiệu các bạn trong lớp từng dùng để gọi Đông Minh Lệ, cái tên ấy hình như hợp với nàng hơn.
Tôi cảm thấy xót xa, cảm thấy mê man. Nói thì nói thẳng ra vậy, nhưng nàng cũng đang đợi. Tôi cười:
- Được. Tối nay, chúng mình hẹn nhau đi, ở dưới cột điện số 19, không gặp không về.
- Ừ. Cậu nhất định phải đến đấy, mình đợi cậu. Nàng nói nửa thật nửa đùa.
Tôi ngửa mặt cạn chén:
- Nhất trí!
Mọi người uống rượu, hút thuốc, nói năng bậy bạ, mãi đến tối mịt, có người nói phải về thôi, tất cả mới lục tục giải tán. Lúc sắp rời khỏi, nàng đưa tôi số điện thoại của nàng:...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ