Dương Thụ tắt đèn, nhắn tin trong bóng tối, “Em yêu, tất nhiên là anh muốn chứ. Cho dù bây giờ bảo anh bỏ vợ, bị người đời sỉ vả, anh cũng sẵn lòng!”
Mĩ Lệ vội vàng trả lời, “Không anh yêu, đời nào em để anh phải chịu cái số kiếp ấy? Tâm hồn anh không thể chịu đựng thêm một sự dày vò nào nữa. Trái tim anh đã quá đẹp rồi, đẹp đến nỗi khiến người ta nức nở, khiến người ta rụng rời. Như em đã nói, em là người vợ thứ hai của anh, lo hầu hạ tâm hồn mệt mỏi của anh. Anh không cần kể với ai khác, em cũng thế. Nghe em này, anh phải đối xử tốt với vợ con, họ là người thân thực sự của anh. Chị ấy đã theo anh đến đấy, cùng anh chung lưng đấu cật, anh không được phụ bạc, anh vẫn phải mang hạnh phúc lại cho chị ấy. Chỉ cần chừa cho em một góc nhỏ trong trái tim anh là được rồi. Anh nên biết, em chỉ là một phần bù đắp bên cạnh chị ấy. Em đảm bảo với anh rằng, em đã mãn nguyện với vai trò ‘bổ sung’ này rồi. Em không thể đòi hỏi gì ở anh nữa. Anh yêu, để em hôn anh.”
Anh run lên. Trong bóng đêm, anh cảm thấy rất rõ mình được nàng hôn, anh viết, “Em yêu, cái hôn của em ngọt ngào quá. Em biết không? Khi em nói câu ‘để em hôn anh’, hình như anh trông thấy em hôn anh thực, anh cũng hôn em thật dài. Chúng ta mở toang cái nhìn nơi trái tim, phân tích nhau, và chúng ta òa khóc, vì chúng ta chia xa đã quá lâu. Để anh hôn em nữa! Trước tiên anh hôn đôi mắt, mắt em đẹp quá. Ngày xưa anh yêu nhất là đôi mắt này đây. Rồi anh hôn cái mũi hơi hếch của em, sau đó là đôi môi mềm của em. Anh muốn hôn môi em thật lâu, đến khi nào em không thở được nữa thì thôi. Sau đó anh hôn cổ em, anh nhớ ở đó có một nốt ruồi, nó là của anh.”
Đến đây anh dừng lại, không dám viết nữa. Cuối cùng anh sợ hãi hỏi, “Anh có nên tiếp tục không? Em yêu, anh sợ khó mà kìm nén được mình. Trong đêm tối này, ở một nơi xa lạ, anh đã quên hết tất cả, chỉ nghĩ về em thôi. Anh biết đêm nay là anh mất ngủ rồi.”
Một lát sau, anh nhận được tin nhắn của Mĩ Lệ, “Anh yêu! Em cũng vậy, cả nhà chỉ có mình em, mình em cô đơn, một người đàn bà khao khát người âu yếm. Chúng ta hãy vứt bỏ hết tất cả mà yêu nhau đi. Em đã khao khát đêm này lâu lắm rồi.”
Đọc xong, Dương Thụ run bắn lên, anh xem cái tin đến mấy lượt, nhìn thật kỹ đoạn “một người đàn bà khao khát người âu yếm”, rồi anh viết, “Em yêu, tiếp đó anh hôn đôi vai đẹp của em, xuống bên dưới là bộ ngực đầy đặn của em. A, khi anh viết đến đây, anh đã không kiềm chế nổi mình nữa rồi. Thứ lỗi cho anh, anh rất rất yêu em, nhưng em biết không, tình yêu của anh bây giờ đã khác xưa rồi. Tình yêu thuở xưa không hề vẩn nhiễm dục vọng, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành, không thể không có dục vọng được nữa. Khi nhắm mắt hôn lên bộ ngực mềm mại của em, toàn thân anh bốc cháy. Anh vẫn còn muốn hôn em, hôn đùi em, hôn vòng hông vun đầy của em… Ôi em yêu! Em tàn nhẫn quá! Em không biết cái tin nhắn vừa rồi của em đã đẩy anh vào cảnh ngộ nào đâu, anh chưa bao giờ run bần bật thế này.”
Mĩ Lệ đáp, “Anh yêu, em cũng như anh thôi. Bây giờ chúng ta đã yêu nhau rồi, chúng ta không hề gây tổn thương cho những người thân, chúng ta chỉ yêu nhau, chỉ tận hưởng một tình yêu đến muộn. Lòng em đang lặng như nước, sự bình lặng đã rất lâu rồi em không có. Đây là hạnh phúc, là giấc mơ của em.”
Dương Thụ trả lời, “Ừ, anh cũng cảm thấy êm đềm lạ lùng. Bây giờ, anh cần phải kể với em một chuyện. Đã rất lâu rồi anh và vợ anh chưa ân ái. Cô ấy nghĩ bệnh tật của con trai là do sự buông thả sau bữa rượu của bọn anh, lòng cô ấy mất thanh thản, cô ấy không còn muốn cùng anh nữa.”
Mĩ Lệ nhắn, “Em thực lòng muốn làm anh vui, nếu cất được gánh nặng hộ anh và giúp anh thanh thản đón nhận cuộc sống thì em mãn nguyện lắm rồi. Tuy nhiên, em rất ngạc nhiên về chuyện giữa anh và Trình Kỳ. Em không biết chuyện bất hạnh đó đã diễn ra bao lâu giữa hai vợ chồng anh, nhưng em hy vọng anh vẫn độ lượng với chị ấy, giúp chị ấy vượt qua mọi trở ngại tâm lí. Em thực lòng đấy. Em không có ý tranh giành anh với Trình Kỳ. Em coi chị ấy như chị em của em, thậm chí như chính bản thân em. Có lẽ anh chưa hiểu nổi suy nghĩ đó, nhưng sau này anh sẽ hiểu.”
Bốn giờ sáng, họ mới tắt máy đi ngủ.
Chương 29
Nhưng quả thực anh đã yêu Mĩ Lệ mất rồi. Nàng khiến anh trở lại cái tuổi mười tám đôi mươi
Hôm sau, Dương Thụ ngủ mãi đến gần mười một rưỡi mới thức dậy. Chính ban tổ chức hội nghị đã gọi điện đến bảo anh đi lấy một số tài liệu, nhờ đó mà đánh thức anh luôn. Anh vội vàng rửa mặt, đánh răng, cầm điện thoại đi. Có người hỏi vì sao sáng anh không đi họp, anh cười bảo tại hồi đêm mất ngủ, mãi gần sáng mới chợp được mắt, lại chỉ ở một mình nên ngủ quá giấc. Người đó cười bảo:
- Đằng nào cũng có tài liệu rồi, anh cứ xem tài liệu là được.
Dương Thụ biết thừa họp hành chỉ ở hình thức thế thôi, nhác trông thì ban tổ chức làm chặt lắm, nhưng người tham dự chẳng bao giờ quá hai phần ba. Rất nhiều người đến Bắc Kinh tiếng là dự huấn luyện, nhưng thực chất mượn cớ để làm việc riêng hoặc lôi gia đình đi theo chơi. Dương Thụ chẳng có lòng dạ nào mà quen biết ai, anh chỉ một mực nghĩ đến Mĩ Lệ.
Nhớ lại chuyện đêm qua, anh bối rối quá chừng. Chuyện đó là thật ư? Đúng. Là thật ư?... Hỏi đến lần thứ hai, anh không dám trả lời mình nữa. Đời thuở nhà ai có cái lối yêu đương và làm tình như thế?
Nhưng quả thực anh đã yêu Mĩ Lệ mất rồi. Nàng khiến anh trở lại cái tuổi mười tám đôi mươi, đưa tâm trí anh về với những giấc mộng, đưa linh hồn anh về với quê hương, đó là điều anh không bao giờ tìm thấy ở vợ. Trình Kỳ hay khinh miệt gốc gác của anh khiến anh rất đau lòng. Trình Kỳ là hình ảnh của tuổi trẻ bồng bột sôi nổi của anh, còn Mĩ Lệ giúp lòng anh yên ổn và dịu êm. Nhưng vì sao Mĩ Lệ không muốn kết hôn với anh? Tuy anh có nói với nàng rằng chỉ cần nàng muốn, anh sẽ lập tức ly hôn, nhưng thực tế là không thể, anh không cư xử vô tình thế được. Mĩ Lệ đã thấu hiểu anh ngay và giúp anh thu xếp ổn thỏa. Phải chăng nàng biết anh không thể ly dị Trình Kỳ nên nàng không muốn kết hôn với anh? Anh đem cái ý ấy nhắn cho nàng.
Chiều, Dương Thụ ghé vào hội trường chốc lát, nghe một phần nội dung rồi chạy ra. Anh đến một căn phòng, bật tivi lên xem. Sực nhớ ra là phải gọi điện cho Trình Kỳ, anh bèn quay số. Trình Kỳ vẫn đang ngủ, khi bắt máy, nhận ra chồng, nàng càu nhàu:
- Anh đấy à? Có chuyện gì ư?
- Không. Mấy bữa nay Linh Linh vẫn khỏe chứ? Dương Thụ hỏi.
- Khỏe. - Trình Kỳ ngáp, vẻ sốt ruột.
- Con có nhớ anh không?
- Hình như không. - Trình Kỳ lại ngáp.
Họ gác máy. Dương Thụ cảm thấy mất mát và nhẹ nhõm. Mất mát vì thái độ lãnh đạm của Trình Kỳ, nhẹ nhõm vì càng như vậy, anh càng tự có cớ để bào chữa mối quan hệ giữa anh và Mĩ Lệ.
Anh lại ngủ. Trong giấc mơ anh nghe thấy máy báo tin nhắn, bèn lật mình tìm điện thoại. Mĩ Lệ nhắn, “Anh yêu, em nói rồi, anh không thể ly hôn, một vì Trình Kỳ đã bỏ cả người thân theo anh đến đấy, anh không nên có lỗi với chị ấy; hai là Linh Linh bệnh tật như vậy, Trình Kỳ đã nỗ lực hết mình để cứu con trai anh, anh đừng để chị ấy cảm thấy mất nơi nương tựa; ba là em đang mắc bệnh, không lấy anh được, em không muốn liên lụy đến anh.”
Dương Thụ vẫn nghe đồn Mĩ Lệ mắc bệnh, anh đã từng gọi điện hỏi xem nàng mắc bệnh gì, Mĩ Lệ nói chỉ là bệnh phụ khoa thông thường, không có gì nghiêm trọng. Hôm nay anh lại hỏi, Mĩ Lệ vẫn nói, “Anh yêu, ổn mà, em đã đỡ nhiều rồi. Em không muốn giao thiệp với một số người ở đây nên nói thác là em bệnh thôi. Anh đừng bận tâm. Từ khi sống bên sông Ngũ Dương, em cảm thấy lòng rất yên ả. Lâu dần, em không thích sự hối hả của thành thị nữa.”
Dương Thụ yên tâm.
Ba ngày trôi qua thật nhanh. Dương Thụ về thăm trường cũ. Gần mười năm rồi, trường thay đổi rất nhiều. Số điện thoại xưa của các thầy cô đều đã không còn trong danh bạ nên tạm thời không liên lạc được. Ở đây, Dương Thụ cũng không quen nhiều người. Anh có cảm giác bị bỏ rơi. Mất bao nhiêu công sức anh mới tìm được hai bạn học, một nam, một nữ. Ngày xưa, họ thi lên nghiên cứu sinh và ở lại trường công tác. Nay họ đều rất bận, Dương Thụ đợi mãi mới hẹn được cả hai người đến uống bia ở một quán gần trường. Họ hỏi thăm anh về tình hình của Trình Kỳ, anh bèn kể chuyện gia đình cho họ nghe. Hai bạn tỏ vẻ thông cảm cho hoàn cảnh của vợ chồng anh. Bạn nữ nói:
- Trình Kỳ là hoa khôi của lớp chúng mình, tự dưng bị cậu lừa béng về cái vùng ấy, các cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi đó ư?
Dương Thụ cười:
- Rời khỏi à? Đi đâu đây? Đối với bọn mình, bây giờ cái quan trọng nhất là bệnh tình của cháu bé, chỉ cần chữa khỏi cho nó là bọn mình bằng lòng lắm rồi.
Mọi người đều thở dài, Dương Thụ đau lòng lạ lùng. Anh hỏi họ bây giờ làm gì, họ nói đều đã xong tiến sĩ. Dương Thụ bỗng cảm thấy mình thấp kém hẳn đi. Năm xưa vì muốn chung sống với Trình Kỳ, anh đã vứt bỏ rất nhiều. Kết quả học tập của hai người này chẳng qua chỉ trên trung bình một tí, hồi đó phần lớn sinh viên tốt nghiệp xong đều ra nước ngoài, chỉ có một ít ở lại trường thi nghiên cứu sinh, còn Dương Thụ và Trình Kỳ vì tình yêu nên về tỉnh lẻ. Chuyện tình của họ là giai thoại một thời của cả lớp, điều đó khích lệ anh và nàng trong một thời gian dài. Bây giờ nhìn lại, hóa ra họ chẳng thành đạt bằng người ta....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ